Đó là vào một ngày mưa của 15 năm về trước....
...Trên chiếc xe đạp bốn bánh của An, con bé mới được ba dậy cho đi xe nên rất thích thú. Mới có 2 tuổi đầu thôi nhưng nó rất nghịch và bướng. Chốn ba mẹ đang xem tivi trong nhà, nó dắt xe và lao như bay trên đường.
Người thì có mấy ngấn mỡ, nó mặc chiếc váy hoa đỏ choét “vi vu” trên con đường lát xi măng ngổn ngang những viên sỏi. Vừa đi, nó vừa hát bài đồng dao quen thuộc được mẹ nó dậy.
...kitsss...uỳnh...
Một phần vì vừa mưa xong đường trơn và một phần đi không chú ý nên con bé húc phái một viên gạch to giữa đường. Chân thì ngắn, ngồi trên xe nhưng có bao giờ nó chạm chân được xuống đất nên ngã cũng là chuyện tất nhiên. Nó nhìn chân nó bị kẹp giữa hai nan hoa của xe mà không dám khóc, bố mẹ nó mà biết thì nhừ đòn.
Thế rồi con bé cứ ngồi giữa đường, tự gỡ chân ra khỏi cái xe. Bị kẹp ở đấy nên nó đau lắm. Nước mắt nó cứ rơi nhưng không dám khóc to, đơn giản vì tất cả những việc này đều tại nó. Nếu nó nghe lời ba mẹ ở nhà thì đâu đến nỗi bị như vậy.
Kitsss...
Đứng trước mặt An bây giờ là một cậu nhóc rất cao. Thấy An khóc như vậy cậu ngồi xuống lau nước mắt và gỡ cái chân béo múp của con bé ra khỏi nan hoa.
Rất đau nhưng con bé vẫn nhắm mắt để anh người lạ giúp cho nó. Xong xuôi mọi thứ thì mắt nó đã ướt nhèm, chân nó và tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giac-mo-nao-co-anh/971992/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.