Sau một ngày học mệt mỏi, chẳng có gì tốt hơn là về nhà và nằm trên chiếc giường êm ái. Suy nghĩ chuyện sảy ra của những ngày qua, An thầm nghĩ cái tên biến thái cùng bàn quả thật nhà giàu nên nhiều khi bị nhiễm bệnh của lũ người thượng lưu: cái gì cũng lôi tiền ra giải quyết. Cái tính ấy càng nghĩ nó lại càng ghét.
Díp mắt...díp mắt...zzzzz
Con bé An nhà ta đã ngủ ngon lành từ khi nào. Cái bệnh nằm bất cứ nơi đâu chỉ cần yên tĩnh sẽ ngủ ngon lành của con bé lần này đã được “mạnh dạn” phát huy.
Grừ...grừ...tinh...tinh
Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên khiến nó giật mình tỉnh giấc. Của một số lạ:“ ôn bài đi, mai bảo cho tôi“. Ặc, cái giọng điệu này quen quen. Giật mình thon thót, cái tên biến thái, đúng, chỉ có tên đó mới nói giọng hách dịch như thế này với nó. Mà trong máy nó làm gì có số của đứa nào trong lớp đâu.
Ặc, giật mình lần hai, cả lớp không ai biết số nó thế tại sao tên này lại biết. Loạn rồi đúng là loạn rồi....
Ngước lên nhìn đồng hồ, ầy...đã 7 rưỡi rồi, con bé vùng dậy khỏi giường, chạy tót vào trong thay quần áo rồi nấu tạm bát mì ăn lót dạ.
Xong xuôi mọi thứ, nó ngồi vào bàn và bắt đầu làm bài tập. Nó học cũng kha khá, nên đống bài về nhà đối với nó không có gì là khó. Nhìn vào trang vở, không hiểu nó có bị hoa mắt hay không mà nó thấy khuôn mặt nhơn nhơn của tên cùng bàn trong đấy. Lắc lắc cái đầu cho tỉnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giac-mo-nao-co-anh/971994/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.