Bắt đầu tác chiến... Nhỏ An nhà ta ăn rất lịch sự, không lộ ra cái thói xấu ăn uống “phồng mang chợn má” của mình.
Đũa bát bắt đầu sẵn sàng, trên khuôn mặt con bé vẫn giữ sự tế nhị, gắp một miếng...bỏ vào mồm...ầy...ngon quá...gắp miếng hai...bỏ vào mồm...ầy...tuyệt vời. Thế rồi nhỏ An nhà ta quên mất cả sự tế nhị vốn có khi ăn uống, con bé gắp liến thoáng, hết tay phải rồi đến tay trái, phồng mang chợn má lên cứ như sợ người ta ăn mất. Một phần vì ham ăn, phần vì đói nên nó ăn không biết trời biết đất là gì. Nó không hề biết rằng trong khi nó ăn có một ánh mắt mang theo sự trìu mến cứ nhìn nó...
Bữa cơm tối nay quả thật là điển hình cho việc người ta chăm lợn và vỗ béo lợn như thế nào cho lợn mau lớn....
Khi bụng đã đầy, nó buông đũa xuống, lúc bấy giờ con bé mới phát hiện ra có một ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm. Hai tay người đó chống lên cằm, đũa chưa động, khăn giấy chưa buông. Giật mình thon thót, con bé lên tiếng:
- Sao...sao cậu không ăn, tôi tưởng cậu đói mà. Sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế.
- Tôi no rồi, có phải An mới chỉ nhịn đói trưa nay thôi không.
- Hàm ý...hàm ý...cậu ta dám chơi chữ với mình đây mà. Nuốt cục tức vào trong. Nó nhỏ nhẹ đáp:
- Cậu ăn rồi sao bát và đũa vẫn chưa mở ra thế kia, không đói à, hay để tôi gắp cho nhé.
Cười nhăn răng như một con dở nhìn đối phương. Bốn mắt nhìn nhau tầm 2 phút,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giac-mo-nao-co-anh/972003/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.