Chính thức bị mụ chủ quán lừa tiền, con bé tên An mới thấm ra một điều rằng cuộc sống bươn trải ở bên ngoài và những đồng tiền kiếm ra không phải là dễ.
Vừa một tiếng trước nó còn bực mình, còn trách mắng mụ chủ tệ bạc. Vậy mà bây giờ đã chóng quên và thông cảm cho mụ ta vì kiếm được đồng lương không phải là dễ.
(Ai đó bắt đầu ngao nhán, cậu đi dép trong đầu nó, với cái tính khí như vậy của nó sớm muộn gì cũng có ngày hết tiền phải bẻ hết răng đi mà bán_nghĩ đến đây cậu lại bắt đầu khó chịu)
Người cứ ngẩn ra suy nghĩ hết cái nọ đến cái kia. Mãi đến khi xe dừng lại nó mới hoàn hồn. Ầy, “mũ lưỡi trai” định đưa nó đi đâu đây ta, trong đầu nó bây giờ đang có hàng trăm hàng ngàn câu hỏi quẩn quanh.
Cứ đứng im như phỗng, hết kiên nhẫn cậu nhóc phải lôi tay con bé vào mới thôi cái hành động ngớ ngận. Trước mắt nó bây giờ đang là một nhà hàng ăn sang trọng. Nó cao và rộng, chưa kể hai bên lối vào đèn điện sáng chói, nó không biết đây là lối kiến trúc nào nhưng có lẽ là của phương Tây. Ở cửa là có một tốp phục vụ đứng nghiêm chỉnh, thấy con bé và “mũ lưỡi trai” đi đến thì kính cẩn chào “cậu chủ“.
What? Cậu chủ ư, không phải mình chẳng lẽ là hắn sao? Hắn có cả cái quán “ tràng hoánh” như thế này cơ á. Có rất nhiều điều bất ngờ mà nó còn chư biết về cậu nhóc này. Mãi đến khi ngồi ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giac-mo-nao-co-anh/972005/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.