Anh ấy vừa mới đoạt giải thưởng thiết kế, mấy hôm trước đã có buổi thuyết trình chia sẻ kinh nghiệm tại trường chúng tôi, nên rất nhiều người đã nhận ra anh ấy.
Không ai ngăn cản ngay lập tức. Khi có người kịp phản ứng, anh ấy đã dừng tay.
Anh ấy quay lại kéo tôi đi, dẫn tôi rời khỏi nơi đây. Đây là lần thứ hai anh ấy cứu tôi.
Tôi vẫn không kìm được mà khóc lớn một trận.
Tôi nói: “Sao cậu có thể đánh người chứ? Nếu họ làm lớn chuyện, cậu sẽ mất danh hiệu sinh viên xuất sắc đó. Cậu không định học cao học nữa sao? Cậu không muốn bảo vệ nghiên cứu sinh nữa à?”
“Sao lúc này cậu lại đến ký túc xá của tôi chứ?”
Trần Chinh nhìn tôi khóc nức nở, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn.
Anh ấy tiến tới, gần tôi hơn bao giờ hết, rồi đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên má tôi.
“Có người muốn hái đoá hồng của tôi, sao tôi có thể không đến?”
Tôi sững sờ.
“Tôi không học cao học nữa, có người muốn đầu tư vào thiết kế của tôi. Trình Lạc, làm bạn gái tôi nhé!”
Anh ấy cúi xuống, nhẹ nhàng hôn tôi. Tôi ngẩng đầu, bỗng thấy ánh trăng lơ lửng trên bầu trời sáng vằng vặc.
Thực sự, tôi rất thích Trần Chinh.
Rất thích.
Anh ấy là hiệp sĩ của tôi, cứu tôi ra khỏi bể khổ.
Anh ấy không bao giờ biết, ngày tôi nhận được tin nhắn về công việc gia sư, số dư trong tài khoản của tôi vừa đúng bằng không.
Bố tôi uống rượu đánh người, số tiền tiết kiệm ít ỏi tôi phải đưa hết cho người ta để bồi thường.
Nhưng sao anh ấy lại thích tôi chứ? Tại sao đột nhiên anh ấy lại bảo tôi làm bạn gái của mình chứ?
Mỗi lần như thế, anh ấy đều hỏi ngược lại tôi: “Sao anh lại không thích em cho được?”
Bây giờ, tôi có vẻ như cuối cùng cũng tìm được câu trả lời.
Nếu tôi nhớ không lầm, thủ tục xuất ngoại của Tống Vi được hoàn thành ngay đầu năm đó.
Tôi sững sờ cầm điện thoại.
Chỉ trong chốc lát, Tống Vi đã cập nhật trang cá nhân, chỉ có một dòng chữ:
[Tối nay, thật đáng mong đợi (#^.^#).]
Tôi siết chặt bàn tay đang run rẩy, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi có hẹn với một bác sĩ đông y.
Hai năm trước, tôi đã rời khỏi “Chinh Trình”, tập trung điều dưỡng cơ thể.
Tôi và Trần Chinh muốn có một đứa con, nhưng dù đã khám cả đông y và tây y bấy lâu nay, vẫn không hề có kết quả.
Bác sĩ đông y bắt mạch xong thì thở dài.
“Đứa trẻ này, cũng cần có duyên. Nếu vô duyên thì không cần quá ép buộc.”
Tôi cúi đầu.
Tôi hiểu ý ông ấy. Trước đây tôi luôn nói là cứ kê thuốc đi, tôi không sợ đắng, nhưng hôm nay tôi không nói gì, chỉ gật đầu định đi.
“Khoan đã.” Bác sĩ đông y gọi tôi lại.
“Sắc mặt cô kém quá, đổi sang bài thuốc khác dùng đi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.