Tôi đối với Trần Chinh, có phải là cưỡng cầu không?
Không phải.
Ngay từ đầu, tôi đã biết anh ấy và tôi không giống nhau.
Cùng là sinh viên nghèo, nhưng anh ấy lại dám đứng lên nói không với những quy định bất hợp lý của trường. Nói không cần suất học bổng đó, thì thực sự không cần.
Thà mỗi ngày bỏ tiết học buổi tối để đi làm gia sư, còn hơn nhận khoản hỗ trợ đó.
Cùng là sinh viên nghèo, anh ấy thi đậu Đại học A, còn tôi thi vào Đại học C.
Từ khi còn là sinh viên đại học, anh ấy đã có thể tự trang trải chi phí thuốc men cho gia đình, trong khi tôi vẫn đang chật vật để nuôi sống bản thân.
Anh ấy toát lên một vẻ kiêu hãnh, còn tôi chỉ toàn là mặc cảm.
Tôi biết anh ấy sẽ không mãi chôn vùi ở nơi này. Anh ấy tiến đến gần tôi, tôi sẽ vui mừng, trân trọng, và chân thành đáp lại.
Những năm đầu khởi nghiệp, thực sự rất khó khăn.
Anh ấy lo về kỹ thuật, còn tôi lo về thị trường.
Người cha nghiện rượu của tôi đã không mang đến cho tôi một gia đình trọn vẹn, không mang đến cho tôi tình yêu thương đầy đủ của cha, nhưng lại “ban tặng” cho tôi khả năng uống rượu kinh người.
Sáng sớm 6 giờ ra sân bay, 2 giờ sáng vẫn còn ngồi trên bàn nhậu.
Từ một cô gái chưa từng rời khỏi thành phố, một cô gái luôn lo lắng trước những người đàn ông xa lạ, tôi đã “lột xác” trở thành “Chị Trình” trong miệng những người khác.
Lần đầu tiên tôi mang thai là năm thứ hai sau khi tốt nghiệp.
Tôi bận rộn chạy qua chạy lại giữa các thành phố, không có thời gian quan tâm đến chu kì kinh nguyệt của mình.
Khi phát hiện ra mình mang thai thì đã là chuyện của ba tháng sau. Trong suốt ba tháng đó tôi vẫn uống rượu không ngừng nghỉ.
Đứa bé không thể giữ được.
Lần thứ hai sảy thai cũng là vì rượu.
Khi đó tôi đã không còn chạy thị trường nữa, nhưng tên tuổi của tôi vẫn vang danh khắp nơi. Các nhà đầu tư chủ động yêu cầu được “uống một ly” với tôi.
“Chinh Trình” sắp sửa thành công rồi, đó là tâm huyết của Trần Chinh, cũng là tâm huyết của cả hai chúng tôi.
Tôi không từ chối một ai cả.
Cuối cùng, tôi gục trong nhà vệ sinh mà nôn. Nôn ọe dữ dội, tôi bỗng cảm nhận được một dòng ấm nóng chảy qua g*** h** ch*n.
Khi tôi còn chưa nhận ra, sinh linh bé nhỏ ấy đã không còn.
Kể từ đó, cơ thể tôi liên tục gặp vấn đề.
Mãi cho đến hai năm trước, tôi mới tạm dừng tất cả công việc để tập trung điều dưỡng sức khỏe.
[Lấy thuốc chưa?] Trần Chinh gửi tin nhắn đến.
[Rồi.] Tôi trả lời.
[Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé.]
[Được.]
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.