“Sinh viên đậu nguyện vọng một và dân cao học!”, Tần Kiệt nói.
“…”
Châu Phàm lắc đầu: “Anh hùng không hỏi xuất xứ, bà ta không biết à?”
“Biết chứ! Tuy nhiên, người ta nói rằng tôi không phải một trong số đó!”, Tần Kiệt nhún nhún vai.
“Được rồi! Vậy đành phải quay về thôi!”, Châu Phàm cũng không biết nói gì thêm, chỉ có thể đồng tình với Tần Kiệt.
Không đợi anh ta nói, Tần Kiệt đã lên tiếng trước: “Chuyện giám đốc của phòng vận chuyển sao rồi?”
“Mới về đã muốn làm việc ngay à?”, Châu Phàm mong Tần Kiệt dành thời gian nghỉ ngơi, dù sao thì anh ấy cũng vừa bị bà cô tương lai xem thường một trận, cần phải chữa trị tâm hồn bị tổn thương.
“Tôi biết anh đang nghĩ gì! Yên tâm đi, tôi không sao đâu!”, Tần Kiệt nở nụ cười: “Nói đi, phía giám đốc Lưu đã có tiến triển gì chưa?”
“Việc này thiết nghĩ anh nên trực tiếp hỏi dì ấy thì hơn!”, Châu Phàm nhấc điện thoại, gọi cho Lưu Tuấn Mai.
Ba phút sau, Lưu Tuấn Mai đến.
“Giám đốc Tần, cậu về rồi à?”
“Ừm, giám đốc Lưu, dì nói chuyện với vị đội trưởng kia thế nào rồi?”, Tần Kiệt có hơi gấp.
Anh và Tần Văn Văn đã đánh cược, trong vòng một năm rưỡi, anh phải mở rộng quy mô kinh doanh đến Hỗ Hải.
Muốn như vậy, hiện tại phải cố gắng.
Mà trước mắt, chuyện quan trọng nhất với anh chính là giải quyết ổn thỏa vấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giac-mo-trieu-phu/2857868/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.