Thấy hai nữ nhân kia tranh đấu gay gắt, Lâm Phong bất động thanh sắc lui về phía sau một bước, nói: “Hoàng thượng, dân nữ vừa rồi đã hiến nghệ, nếu như hai vị công chúa có nhã hứng tỷ thí, dân nữ tự nhận tài sơ học thiển so ra kém hai vị công chúa, nguyện thối lui khỏi cuộc tỷ thí này.”
Phong Bình, Trường Nhạc hai vị công chúa nghe xong, sắc mặt có hơi chút hòa hoãn.
Mặc dù Bắc Thần Thiên đối với Lâm Phong thái độ không thay đổi, nhưng lấy thân phận của nàng cũng không thể lên làm chánh phi. Nói thế nào cũng chỉ là tiểu thiếp, danh hiệu chánh phi, rốt cuộc chỉ có thể là công chúa mới có thể xứng, hai nữ tử kia liếc mắt nhìn lẫn nhau, thần sắc hiện lên rõ ràng không ai nhường ai. Lâm Phong thấy hai nàng đấu nhau như chọi gà, trong lòng cười đến vui vẻ. (táo: ack, người ta đấu nhau mà tỷ coi như chọi gà, bó tay tỷ luôn.)
Hoàng đế nhìn Bắc Thần thiên, cũng không gặp phải sự phản đối nào, khẽ mỉm cười: “Cũng tốt, ngươi trở về vị trí cũ để thưởng thức.”
Trong nháy mắt, chủ trì yến hội đã đổi người khác.
Lâm Phong lần này không đi bên cạnh Âu Dương Hiểu, mà lặng lẽ đi tới bên cạnh Bắc Thần Thiên, cúi đầu phun ra thanh âm băng lãnh: “Dự tính của ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì!”
“A!” Bắc Thần Thiên cười, hạ giọng nói: “Ngươi đoán không được?”
“Ngươi chê mạng mình quá lớn sao?” Lâm Phong hừ lạnh nói: “Chuyện vương vị gì cần vội vã như vậy?”
“Ngươi không rõ sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giac-mong-giang-son/834308/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.