“Lăng Vi, cám ơn cậu”.
Hà Hiểu Vân chân thành nói.Cúi đầu nghẹn ngào, Cố Lăng Vi nhìn lên, bốn năm, trước kia là một cô bé yêu ớt ngạo mạn, thời gian giống như dòng nước chảy, trước mắt lại là một Hà Hiểu Vân nội hàm, thông minh sắc sảo, đôi mắt ngấn nước nhưng vẫn rất sáng.
Bạn thân cực kì ăn ý, không cần nói cũng hiểu được, hiểu lẫn nhau, Cố Lăng Vi cảm giác hốc mắt mình nóng lên, ôm chầm lấy Hà Hiểu Vân, Trương Lệ Hồng bước tới ôm lấy hai người: “Còn mình nữa”.
“Còn mình nữa…”
Lý Dĩnh cũng không chịu nằm ngoài đi tới, ai cũng không nhìn được nữa, khóc to, hơn nửa ngày, bốn người mới buông ra, cho nhau một nụ cười ngượng ngùng, trong sáng, nhưng lại nồng đậm nỗi buồn ly biệt.
Người thứ nhất đi chính là Trương Lệ Hồng, tiếng còi xe lửa vang lên, Cố Lăng Vi chuẩn bị một phong thư từ trước, đưa cho Lệ Hồng, Lệ Hồng không kịp xem đó là gì, sân ga cùng với ba người bạn đã ở lại sau lưng, phong thư rất dày, rất nặng, Trương Lệ Hồng mở ra, một chồng tiền rất dày, còn có một tờ giấy ở giữa, nét chữ xinh đẹp của Lăng Vi phía trên: “Một bình rượu, cùng bạn nói chuyện xưa?Đúng là phong cảnh Giang Nam rất đẹp, hoa rơi sẽ gặp nhau lần nữa.Thanh danh, vinh dự, vui vẻ, nếu so với tình bạn, đó chỉ là bụi cát, huống chi tiền bạc càng không là gì cả, Lệ Hồng, thuận buồm xuôi gió”.
Nước mắt trào ra, ướt lên tờ giấy mỏng, phút chốc trở nên nặng trịch.
Lý Dĩnh cất bước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giac-mong-quan-doanh/94102/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.