Xì xì xì…
Xì xì xì xì xì xì…
Ứng Triều Hà đẩy cửa ra, thanh âm kh ủng bố lập tức phóng đại. Sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, gần như không thể đứng thẳng.
Đỡ khung cửa, Ứng Triều Hà miễn cưỡng đứng vững. Cô sợ hình dáng quỷ dị của đứa bé, bởi vậy không dám bật đèn. Căn nhà này trang bị không ít đèn cảm ứng, duy độc phòng đứa bé là không có. Tầm nhìn đen nhánh, chỉ có âm thanh quái dị nhắc nhở vị trí đứa bé.
Cô nắm chặt ôm gối, từng bước từng bước hướng mò tới bên giường.
Ứng Triều Hà sờ đến giường em bé. Tiếp theo, cô run rẩy tìm kiếm em bé, không cẩn thận đụng phải da thịt non mịn, ngón tay như bị điện giật thu về.
Xì xì xì.
Xì xì xì.
Tiếng kêu quái đản bên tai chưa ngừng lại. Ứng Triều Hà rơi lệ đầy mặt.
Trong lòng cô tích tụ nhiều cảm xúc hỗn loạn. Cô không nói gì hết, xác định được vị trí đứa bé, cô cầm gối đè lên.
Âm thanh quái dị yếu đi một chút.
Sắp được rồi, sẽ tốt lên thôi! Tiếng kêu quái dị sẽ ngừng lại.
Hai tay Ứng Triều Hà run khủng khiếp. Cô quyết tâm muốn quái vật vĩnh viễn biến mất, thế nên tay cầm chắc gối ôm.
Trong phòng an tĩnh lại, hết thảy dần lắng xuống.
Tầm mắt Ứng Triều Hà mơ hồ. Cô biết rõ mình khát vọng sự yên lặng, nhưng đáy lòng lại không trút được gánh nặng. Hơn nữa trái tim ngày càng nặng nề, như cơn sóng thần cuốn phăng cô đi.
Đột nhiên.
Đinh linh đinh linh linh.
Đinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-mong/2242976/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.