Bàn ăn không lớn, sau khi đặt một tô bánh bao và sủi cảo lên thì càng chật chội hơn, đẩy tất cả các món ăn nóng hổi vừa mới nấu ra đến trước mặt những người khác, ngoại trừ cô.
Đôi khi Chu Tấn cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng là họ đã làm sai, vậy mà vẫn có thể ngang nhiên quay lại cay nghiệt gắt gỏng với cô?
Chu Tấn cầm đũa lên, cô vừa nghĩ càng không cho cô ăn vậy cô càng muốn ăn, cho bọn họ tức chết, vừa cảm thấy dù nguyên liệu có tốt đến đâu mà qua tay bọn họ thì cũng trở nên ghê tởm thôi, ăn vào chắc chắn sẽ khó tiêu. Thế là nhất thời do dự.
Ngược lại, Chu Kiến Nghiệp giả vờ tốt bụng gắp một chiếc bánh bao từ tô trước mặt Chu Tấn. Triệu Tố Anh liếc mắt nhìn, nhưng không nói gì ngay.
Bên kia, Chu Thành Kiệt vẫn chưa biết tự ăn nhưng đã bắt đầu kén chọn thức ăn. Ngửi thấy mùi bánh bao nhân thịt thơm lừng, thằng bé bắt đầu thèm, chỉ huy Trương Kim Phương gắp cho mình.
Triệu Tố Anh nhìn thấy thì nổi trận lôi đình: “Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn! Đồ gì bẩn thỉu thối tha gì cũng nhét vào mồm được à!”
Chu Thành Kiệt xưa nay vốn muốn gì có nấy, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, chưa từng bị Triệu Tố Anh mắng xối xả như vậy, thằng bé sững sờ. Đến khi phản ứng thì nó đã khóc òa lên, gào đến độ như muốn nôn hết tim gan phèo phổi ra ngoài.
Trương Kim Phương đau lòng, trừng mắt nhìn Triệu Tố Anh: “Có gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-phap-nua-voi-nhan-kinh-thoi-nhi/1549363/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.