Ở phía xa, một khu rừng phủ đầy lá rơi, trên những cành cây trơ trụi có vô số chim sẻ đang đậu. Khi một đợt pháo hoa khác nổ tung trên bầu trời, chúng hoảng hốt bay tán loạn khắp nơi.
Thôi An Tĩnh sững lại.
Không rõ là cảm giác gì, cô luôn có cảm giác Tạ Hành Ngôn đã thay đổi khá nhiều.
Thôi An Tĩnh đá một hòn đá nhỏ dưới chân, nghe thấy giọng điệu của anh khi nói chuyện với mình, không tự nhiên quay đầu đi: “Vừa nãy anh nói chuyện với mẹ anh mà đâu có mảy may quan tâm, bây giờ lại biết lo lắng cơ à.”
Tạ Hành Ngôn bật cười: “Sắp đến giờ ăn rồi, anh đâu thể kéo em ra ngoài để cùng anh tìm mãi được.”
Nhất thời, Thôi An Tĩnh không nói gì.
Cô cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Tạ Hành Ngôn nhìn cô, lặng lẽ chờ đợi.
Hai phút sau, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Anh thử nghĩ xem trước đó đã đến những nơi nào rồi, em không có nhiều thời gian đi với anh đâu, còn phải về nữa.”
Tạ Hành Ngôn nhếch môi cười: “Anh phát hiện bây giờ khiến em nhượng bộ đúng là một việc khó khăn thật đấy.”
Thôi An Tĩnh có chút ngượng ngùng: “Không có mà.”
Nửa tiếng sau.
Sự kiên nhẫn của Thôi An Tĩnh dần cạn kiệt: “Nhiều chỗ như thế mà vẫn không thấy à? Có khi nào anh để quên ở nhà hoặc trên xe không?”
“Chắc là không.” Tạ Hành Ngôn điềm nhiên nói: “Anh nhớ rất rõ.”
Thôi An Tĩnh đang định nói gì đó thì điện thoại cô rung lên.
Vương Nam Nam gọi cô.
“Em phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thoai-binh-yen-phuc-kinh-so/2763251/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.