🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Mạn và dì La đều quay lưng về phía cô, tất nhiên không chú ý đến sự hiện diện của cô.

Thôi An Tĩnh đứng ở đầu cầu thang, lắng nghe một lúc, khi nghe đến đó, cô không nhịn được mà bật cười lạnh, đây thật sự là câu chuyện cười hay nhất mà cô từng nghe trong nửa cuộc đời mình.

Cô bước xuống cầu thang: “Dì.”

Dì La nghe thấy tiếng thì quay lại, thấy đúng là Thôi An Tĩnh, bà ấy tiến lại nắm lấy tay cô, ân cần nói: “An Tĩnh à…”

Câu nói của bà ấy còn chưa dứt thì đã bị Thôi An Tĩnh cắt ngang bằng một nụ cười đầy mỉa mai: “Dì, sao dì lại nói với mẹ cháu là cháu sắp kết hôn? Làm sao cháu, người trong cuộc, lại không biết gì, mà dì lại rõ ràng như vậy?”

Dì La tưởng cô gái này xấu hổ, bà ấy không để tâm, quay lại cười với Lâm Mạn: “Đang xấu hổ đấy mà.”

Lâm Mạn nhìn hai người, không biết phải nói gì.

Dì La: “Cháu trai tôi đã nói với tôi, gần đây hai đứa rất hòa hợp, bên đó đã bắt đầu chuẩn bị sính lễ, vài ngày nữa sẽ ghé thăm nhà, cháu đừng đùa với dì nữa.”

“Cháu không đùa với dì.” Hiếm khi Thôi An Tĩnh có sự bộc lộ cảm xúc lớn như vậy, cô cảm thấy vừa buồn cười vừa ghê tởm, rút tay về: “Dì à, chính cháu trai dì đã lừa dì, hôm đó gặp nhau xong chúng cháu không còn liên lạc nữa, anh ta nói chuyện rất nhiều, cháu không biết hòa hợp từ đâu ra, đến số điện thoại của cháu anh ta còn không có!”

“Cái gì?” Dì La chớp mắt, vẻ mặt cứng lại, nhìn sang Lâm Mạn, lớn tiếng hỏi: “Số điện thoại lần trước chị đưa cho tôi không phải của An Tĩnh sao?”

“Có.” Thôi An Tĩnh nói: “Nhưng cháu không đồng ý.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Cháu thật sự không hiểu, cháu đã từ chối rõ ràng như vậy, sao cháu trai của dì lại có thể mặt dày mà nói rằng cháu sẽ cưới anh ta?”

“Được, vậy bây giờ cháu sẽ nói lại trước mặt mẹ cháu, từ đầu đến cuối cháu chưa từng có cảm tình với anh ta, xin dì về chuyển lời giúp cháu, nếu anh ta còn tiếp tục lan truyền những tin đồn này, đừng trách cháu không khách sáo.”

Câu nói vừa dứt, cả phòng khách chìm vào im lặng chết chóc. Thôi An Tĩnh nhìn về phía Tạ Hành Ngôn, mặc dù anh đã giảm thiểu sự hiện diện của mình, giống như không để ý đến mọi thứ xung quanh, chỉ ngồi ở một góc sô pha, nhưng cô vẫn cảm thấy rất chán nản.

Cô nhắm mắt, thầm nghĩ, tại sao luôn để anh chứng kiến những chuyện tồi tệ như vậy chứ.

“Lâm Mạn.” Dì La ở khu này nổi tiếng là người nhiệt tình, nhưng châm biếm cũng là đặc điểm nổi bật của bà ấy, bị một người trẻ như vậy làm cho không nói nên lời, bà ấy chỉ có thể tìm người lớn để trút giận: “Con gái chị càng ngày càng ra gì rồi đấy, chỉ cần không vừa ý một chút là đã bắt đầu đe dọa người khác.”

Lâm Mạn cũng đang trong quá trình tự suy ngẫm, trước đó bà không nên đồng ý cho dì La sắp xếp cuộc xem mắt này. Lúc này, vừa hay thấy Tạ Hành Ngôn từ bên đó đi tới, bà thở phào nhẹ nhõm.

Bà không muốn để con gái mình nghe thấy những lời khó nghe mà dì La nói.

Có người đưa con bé đi là sự lựa chọn tốt nhất.

Tạ Hành Ngôn biết Thôi An Tĩnh cần phải trút giận, nên ban đầu không ngăn cản cô mà đợi cho cô nói xong, anh mới đứng dậy và đi thẳng về phía cô.

Trong không khí ngượng ngùng đầy mùi thuốc súng như thế này, sự xuất hiện của anh như một lối thoát.

Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía anh.

Ngoại trừ Thôi An Tĩnh.

Tạ Hành Ngôn bước đến gần cô, mọi thứ vừa rồi đều như chưa từng xảy ra, anh hỏi cô như thường lệ: “Còn đi không?”

Đi? Đi đâu bây giờ?

Thôi An Tĩnh lại bắt đầu muốn trốn tránh.

Thấy cô không nói gì, Tạ Hành Ngôn không ép buộc nữa mà trước mặt mọi người, nắm lấy tay của Thôi An Tĩnh.

Cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng bàn tay, vào lúc ấy, Thôi An Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh, trái tim cô chợt rung lên một cái.

Tạ Hành Ngôn nắm tay cô rồi chào Lâm Mạn, khi đi qua bên cạnh bà dì mập mạp này, anh cố tình dừng lại một giây.

“Dì thấy tôi thế nào?”

Kể từ khi anh xuất hiện, ánh mắt dì La chưa từng rời khỏi anh, đương nhiên anh sẽ không đợi bà ấy quan sát lại lần nữa, mà sau khi nói xong, anh từ từ nói tiếp: “Tôi đã gặp cháu trai của dì, xét về ngoại hình, học vấn và tài chính, cậu ta có chỗ nào có thể so với tôi?”

“Cô ấy còn không nhìn đến tôi, huống chi là cháu trai dì?”

Sắc mặt dì La lập tức thay đổi, trên khuôn mặt bà ấy xuất hiện nhiều biểu cảm lẫn lộn, lần đầu tiên, bà ấy không tìm được lời nào để phản bác.

Nói xong, Tạ Hành Ngôn kéo Thôi An Tĩnh ra khỏi cửa, vừa đi đến sân đã nghe thấy dì La ở trong nhà lớn tiếng nói: “Chị tưởng con gái chị tốt đẹp lắm sao, ai trong thị trấn này không biết con gái chị làm bồ nhí của người khác, bị người ta bắt gặp mới buộc phải quay về…”

Bước chân của Thôi An Tĩnh khựng lại, chỉ mấy câu nói đã làm cơ thể cô bắt đầu run rẩy.

Cô rút tay khỏi tay Tạ Hành Ngôn, định xông vào tìm dì La để lý luận. Đột nhiên, hai tay của anh áp lên tai cô, chính Tạ Hành Ngôn đang che chở cho cô khỏi những lời mắng chửi từ phía sau.

Mi mắt cô khẽ run rẩy.

Tạ Hành Ngôn dẫn cô thẳng về nhà bà ngoại.

Chú cún con Tiểu Bạch gần đây đã lớn lên nhiều, nó mở mắt bò quanh, “Lại Đây” nằm ở một bên, thỉnh thoảng dùng miệng cắn nó lại.

Thôi An Tĩnh ở lại nhà anh một tiếng, ngoài việc thỉnh thoảng nói chuyện với ông bà ngoại của Tạ Hành Ngôn, phần lớn thời gian cô đều im lặng, anh biết cô không muốn nói, anh cũng không ép buộc, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô cho đến bốn giờ chiều.

Sáng nay trời vừa mưa xong, chiều thì nắng lên, ánh sáng từ bệ cửa sổ chiếu vào, sáng đến hơi chói mắt.

“Em có muốn đi ngắm hoàng hôn không?” Tạ Hành Ngôn dùng tay phủi phủi lông chó trắng trên người, có chút khó chịu.

Hai chú chó nhỏ đều đang ngủ bên cạnh Thôi An Tĩnh, không có việc gì làm, cô cứ nhìn chằm chằm vào dáng ngủ của chúng, nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào mũi “Lại Đây”, nghe thấy câu hỏi của anh, cô ngẩn người rồi quay lại.

Tạ Hành Ngôn cũng nhìn cô, chờ cô suy nghĩ.

Khoảng vài chục giây sau, anh nghe thấy cô lên tiếng.

“Vậy Tiểu Bạch có đi cùng không?”

Tạ Hành Ngôn theo lời cô nhìn về phía hai chú chó đang ngủ say, không nói hai lời mà đánh thức “Lại Đây”, chú chó ngơ ngác vẫy đuôi về phía anh.

“Cùng đi thôi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Thị trấn Lê Bình không có nhiều nơi thích hợp để ngắm hoàng hôn, Tạ Hành Ngôn lái xe ra ngoại ô, chạy dọc theo hướng Tây, ai cũng không quen đường, dần dần biến thành đuổi theo hoàng hôn.

Trong xe, “Lại Đây” ngoan ngoãn nằm bên chân Thôi An Tĩnh, Tiểu Bạch đang ngủ say trong chiếc “cũi” của nó. Cô mở cửa sổ, để gió thổi tung tóc mình, tay thò ra ngoài cảm nhận sức mạnh của sự tự do, nhắm mắt tận hưởng bài hát “Beat It” đang phát trên đài.

They told him don't you ever come around here

Họ nói anh rằng đừng bao giờ xuất hiện ở đây

Don't wanna see your face you better disappear

Không muốn nhìn thấy mặt anh, tốt nhất nên biến đi

So beat it but you wanna be bad

Vậy hãy tránh xa xung đột, đừng cứng đầu

Just beat it beat it beat it beat it

Hãy lánh xa nó, lánh xa nó, tránh xung đột

No one wants to be defeated

Không ai muốn trở thành kẻ thất bại

──

Lái xe quanh co trên những con đường núi hơn một giờ mới tới đỉnh.

Ánh hoàng hôn màu cam đỏ vừa vặn treo trước mắt họ, ánh sáng nhuộm kín cả đường chân trời, những đám mây mỏng biến hóa đa dạng, trải ra những sắc màu rực rỡ, như một bức tranh dầu khổng lồ và lộng lẫy khiến người ta say mê.

Thôi An Tĩnh và Tạ Hành Ngôn ngồi trên đầu xe, không ai nói gì, lặng lẽ thưởng thức khoảnh khắc này.

Thôi An Tĩnh nhắm mắt lại, thư giãn, Tạ Hành Ngôn ở bên cạnh nhìn cô, dây xích của “Lại Đây” đã được tháo ra, nó chạy nhảy trên bãi cỏ vàng khô, khi mệt thì nằm bên chân Tạ Hành Ngôn, thè lưỡi ngả đầu nhìn anh, như thể đang nói “mau nhìn con”.

Mỗi lần như thế, Tạ Hành Ngôn đều sẽ ra lệnh cho nó ngồi yên.

“Lại Đây” đành phải đứng dậy, đi đến bên Thôi An Tĩnh, dùng mũi cọ cọ vào chân cô, khi cô nhìn lại, nó lập tức lắc đầu, làm ra vẻ đáng yêu.

Thôi An Tĩnh bẩm sinh không thể cưỡng lại những chú chó nhỏ, trái tim như muốn tan chảy, cô quỳ xuống vuốt đầu nó, “Lại Đây” thoải mái nhắm mắt, vừa hưởng thụ vừa “cáo mượn oai hùm”, sủa về phía Tạ Hành Ngôn, cực kỳ kiêu ngạo.

Tạ Hành Ngôn: “…”

Thôi An Tĩnh bị nó làm cho bật cười, hai tay nhẹ nhàng giữ chặt đầu nó: “Con đang làm gì vậy?”

“Lại Đây” cọ cọ vào tay cô rồi chạy đi. Thôi An Tĩnh đứng dậy, nhìn nó chạy nhảy vui vẻ, trong lòng cũng thấy vui theo.

Tạ Hành Ngôn nhìn cô, từ hướng này, anh vừa vặn nhìn thấy khóe môi cô đang cong lên.

“Em thấy vui hơn chút nào chưa?” Anh hỏi.

Thôi An Tĩnh nhìn anh, ánh sáng vàng kim cũng không thể nào chói sáng bằng anh. Cô ngồi lại, từ trong rừng cây phía sau, một đàn chim bay ra vì bị hoảng sợ, tiếng vỗ cánh hòa lẫn với tiếng chó sủa của “Lại Đây”.

Trong âm thanh ồn ào đó, Tạ Hành Ngôn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô.

“Xin lỗi.”

Tạ Hành Ngôn không kịp phản ứng, thấy sắc mặt cô nghiêm túc, anh lập tức thu lại nụ cười: “Xin lỗi chuyện gì?”

“Lúc ở Nghi Đồng, em đã cho anh leo cây rất nhiều lần.” Thôi An Tĩnh lại muốn khóc, lại sợ mình mất mặt trước anh, nên cố nén lại, giọng nói có chút run rẩy, nước mắt cũng không kìm nổi mà rơi xuống: “Còn xóa Wechat của anh.”

“Xin lỗi.” Cô cúi đầu, quyết không để anh thấy nước mắt của mình, kiên quyết đè nén tiếng khóc để nói hết: “Hồi đó em cảm thấy cả thế giới đều bỏ rơi em, nên đã mua vé tàu về Lê Bình ngay trong đêm, em đã quyết định sẽ không quay lại Nghi Đồng nữa.”

“Em sợ gặp anh, sợ nhìn thấy tin nhắn của anh, nên chủ động xóa bỏ tất cả số liên lạc của anh. Em muốn cắt đứt mọi thứ với Nghi Đồng, như vậy sẽ không ai tìm thấy em nữa, nhưng không ngờ lại gặp anh ở đây.”

Cảm nhận được tiếng khóc của cô, Tạ Hành Ngôn tiến lại gần, nâng cằm cô lên, tay đặt nhẹ trên một nửa gương mặt của cô, từ từ lau đi những giọt nước mắt. Mắt anh sâu thẳm, dường như không hề để tâm đ ến lời nói của cô.

“Xóa thì xóa, giờ không phải anh đã thêm lại rồi sao? Còn chuyện bị em cho leo cây, anh sớm đã quên từ lâu, sao em còn nhớ rõ vậy?”

Thôi An Tĩnh cảm thấy cổ họng như bị ai đó siết chặt, vai cô khẽ run rẩy.

“Còn một chuyện nữa.”

Tạ Hành Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Lại xóa Wechat của anh nữa à?”

Thôi An Tĩnh đối diện với ánh mắt nghiêm túc của anh, bị anh làm cho buồn cười, vừa khóc vừa cười, nước mắt lại rơi hai giọt, rơi thẳng vào lòng bàn tay anh.

“Không phải.”

“Vậy thì là gì?”

Thôi An Tĩnh cảm thấy mình thật xấu hổ, muốn dùng mu bàn tay lau đi nước mắt ở khóe mắt, nhưng bị anh nhanh chóng chặn lại, tay anh dịch lên, cô mới nhận ra trên trán mình không biết đã va phải cái gì, sưng đỏ lên, vẫn chưa hết sưng.

Anh hỏi: “Đầu bị va ở đâu thế?”

“Ở nhà.” Cô bị vấp phải cửa khi lên lầu thay đồ vào buổi trưa, va vào tủ.

“Anh đừng cắt ngang lời em.” Cô có hơi nghẹn ngào.

“Ừ.” Tạ Hành Ngôn dừng lại, chăm chú nhìn cô, làm theo mọi thứ cô nói.

“Anh có thể đừng tin những tin đồn trên mạng không?” Cô tưởng rằng mình có thể bình tĩnh và tự nhiên nói ra hai từ “tin đồn”, nhưng kìm nén lâu như vậy, hóa ra việc chia sẻ với người khác lại làm cho cô cảm thấy tủi thân đến thế.

Cô vừa khóc vừa nói: “Em biết như vậy có phần làm khó anh, nhưng em muốn nói với anh, những tin đồn trên mạng về em đều là giả, em chưa bao giờ làm những chuyện đó, em không chen vào gia đình của ai cả, tất cả những gì em có đều do chính em nỗ lực mới có được.”

“Trong giới giải trí này, em không có xuất thân, không có chỗ dựa, họ dễ dàng đổ lên em những lời bôi nhọ, nhưng những chuyện đó, em đều không làm bất cứ cái nào. Em chưa bao giờ giải thích với ai cả, em rất sợ anh sẽ tin, sợ anh nghĩ em là người như vậy, sợ anh hiểu lầm em tiếp cận anh là vì lý do khác.”

Sau khi Thôi An Tĩnh nói xong, tiếng khóc của cô vang vọng khắp núi rừng, tích tụ bao nhiêu uất ức mới có thể bùng nổ mạnh mẽ như vậy, Tạ Hành Ngôn đau lòng ôm cô vào lòng, đặt tay lên đầu cô, một lần lại một lần an ủi.

Không biết từ lúc nào “Lại Đây” đã quay lại nằm bên cạnh, thấy chủ nhân khóc lóc đau khổ, nó nhìn Tạ Hành Ngôn với vẻ nghiêm túc, muốn sủa lên.

Nó cũng muốn an ủi chủ nhân.

Tạ Hành Ngôn ra hiệu cho nó, bảo nó im lặng.

“Lại Đây” đành phải nằm xuống một lần nữa, vô cùng buồn rầu.

Tạ Hành Ngôn an ủi cô, chờ cho đến khi tiếng khóc trong lòng anh dần lắng lại, anh nắm lấy vai cô, từ từ kéo cô ra khỏi lòng, đối diện với đôi mắt ướt đẫm của cô, giọng nói anh chậm rãi và nghiêm túc: “Không có làm khó gì cả, dù là quá khứ hay tương lai, anh chỉ tin em.”

Thôi An Tĩnh khóc tới mức vai cô run lên, nghe thấy lời anh nói, giọng mang hơi mũi: “Ừm.”

“Sao hôm nay lại chịu nói những điều này với anh thế?” Tạ Hành Ngôn đùa: “Trước đây, em thậm chí chỉ nói một chữ “Ồ” để qua loa với anh.”

“Em không có qua loa với anh.” Thôi An Tĩnh lên án.

“Hơn nữa anh cũng “Ồ” với em mà.”

“Có sao?” Tạ Hành Ngôn tựa như không nhớ.

“Có.” Thôi An Tĩnh nhìn anh, lật lại những lần gặp gỡ trước đó: “Anh còn lạnh lùng, em mời anh ăn khuya, anh nói không đói, không cần, luôn từ chối em chỉ bằng hai từ, đến giờ em vẫn còn chút di chứng.”

“…” Tạ Hành Ngôn nhướng mày, thật không ngờ cô nhớ rõ như vậy, nhưng anh không thừa nhận.

“Không có, em nhớ nhầm rồi.”

“Có.”

“Không có, nếu không tin, em mời anh lần nữa xem anh có từ chối không.”

“Còn lâu em mới mắc bẫy của anh.”

Tạ Hành Ngôn cười.

Thấy mặt trời lặn xuống, bầu trời sắp tối, Tạ Hành Ngôn chuyển đề tài: “Còn muốn ở lại thêm chút nữa không?”

Thôi An Tĩnh lắc đầu, tất cả cảm xúc đều đã được giải phóng trong bầu không khí này, hiện tại cô thấy nhẹ nhõm hơn, mà cũng đói bụng.

“Em muốn ăn lẩu.”

Hai người lên xe, Tạ Hành Ngôn đưa điện thoại của mình cho cô: “Muốn ăn ở quán nào, em chọn một quán rồi chỉ đường cho anh.”

Thôi An Tĩnh không khách khí nhận lấy, một tay vuốt v e đầu chú chó, một tay lướt lên lướt xuống.

Cô chưa từng ăn lẩu ở Lê Bình.

Rất nhanh, tay cô dừng lại ở một quán có đánh giá khá tốt.

“Anh có ăn cay được không?” Cô quay đầu nhìn anh.

“Tuỳ em, anh không kén chọn.”

“Ồ.” Cô lập tức nhấn vào đó, đầu ngón tay dừng lại vài giây, nhận ra điều gì đó, cô lại quay lại, thấy anh đang nhìn mình với vẻ “em xem, em xem”.

Cô vội vàng bổ sung: “Em còn chưa nói hết, không ăn được cay cũng không sao, chúng ta có thể gọi lẩu hai ngăn.”

Sau khi chọn xong quán, bên ngoài trời đã tối hoàn toàn, ban ngày của mùa đông luôn ngắn hơn bình thường một chút, Thôi An Tĩnh dựa vào ghế xe, có lẽ vì khóc quá nhiều, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Ngoài kia, bóng tối liên tục bị bỏ lại phía sau, thời gian như bị người ta dùng phép thuật dừng lại, anh nhìn sang người bên cạnh, lúc này đầu óc dừng lại, liên tục lặp đi lặp lại những lời cô vừa nói.

── “Hồi đó em cảm thấy cả thế giới đều bỏ rơi em”.

── “Anh có thể đừng tin những tin đồn trên mạng không.”

Từng chữ, từng câu đều như bị ai đó dùng vật cùn châm chọc vào trái tim anh, để lại một lỗ chảy máu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.