So với sự không thoải mái của Thôi An Tĩnh, Tạ Hành Ngôn lại rất thản nhiên, từ gương chiếu hậu đón nhận ánh mắt của Lâm Mạn truyền đến, anh khẽ mỉm cười ấm áp.
Thấy bà có vẻ muốn nói nhưng lại hơi do dự, Tạ Hành Ngôn chủ động lên tiếng: “Dì, cháu là Tạ Hành Ngôn, dì cứ gọi cháu là Hành Ngôn.”
“Ôi, được.” Lâm Mạn cười đáp: “Hành Ngôn, hôm nay phiền cháu quá.”
“Không sao đâu ạ, cháu vừa vặn cũng ở gần đây.”
“Cháu với An Tĩnh quen biết nhau bao lâu rồi?” Lâm Mạn hỏi.
Tạ Hành Ngôn: “Một năm rồi ạ.”
“Quen biết lâu thế cơ à.” Lâm Mạn có chút ngạc nhiên: “Cháu cũng là người ở thị trấn Lê Bình này sao?”
“Xem như vậy ạ, nhà bà ngoại cháu ở đây, cháu thường hay đến ở một thời gian.”
“Thế còn bố mẹ cháu, họ cũng ở đây sao?”
“Không ạ, họ ở Nghi Đồng.”
Thôi An Tĩnh nghe cuộc trò chuyện của họ, cảm giác khung cảnh này thật quen thuộc. Nghe đến đoạn mẹ càng hỏi càng giống như đang điều tra hộ khẩu, Thôi An Tĩnh khẽ che nửa mặt, cất tiếng: “Mẹ à…”
“Anh ấy không rành đoạn đường này, mẹ đừng nói chuyện với anh ấy nữa.” Thôi An Tĩnh vội vàng bịa ra một cái cớ, để Lâm Mạn tạm thời im lặng.
Lâm Mạn nghe theo, dù tò mò cỡ nào thì cũng không quan trọng bằng an toàn tính mạng, nhanh chóng kết thúc câu chuyện một cách qua loa.
Thôi An Tĩnh thở phào, tìm một tư thế thoải mái để tựa lưng vào, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Tạ Hành Ngôn đang nhìn mình. Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thoai-binh-yen-phuc-kinh-so/2763263/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.