Thật ra, Thôi An Tĩnh không quá bất ngờ khi tuyết rơi. Thị trấn Lê Bình mỗi mùa đông đều có tuyết, cô không biết tại sao mình lại đứng đây, nhìn tuyết rơi xuống hồ rồi tan biến, để mặc cho gió lạnh quét qua cổ.
Rõ ràng là một việc rất vô vị, hơn nữa, ở Nghi Đồng mỗi năm cũng có tuyết.
Không biết đã mấy lần lén nhìn anh, cuối cùng thì bị phát hiện.
“Em nhìn anh làm gì?”
“Em muốn cảm ơn anh.”
Tạ Hành Ngôn nghiêng đầu, chiếc ô trong tay cũng nghiêng về phía cô: “Cảm ơn vì điều gì?”
“Vì đã đưa em đến bệnh viện, và cả những lời anh đã nói với em lúc trước.” Thôi An Tĩnh nghiêng đầu: “Em cứ nghĩ mình luôn là một người rất mạnh mẽ, cho đến sáng nay khi thấy bố mẹ đứng chờ dưới nhà, lần đầu tiên em cảm nhận được hạnh phúc. Hóa ra, khi ốm thì không cần phải mạnh mẽ. Vì vậy, thật sự cảm ơn anh.”
“Tết sắp đến rồi.” Đối diện với những lời bộc bạch của cô, Tạ Hành Ngôn bỗng nhiên nói một câu chẳng liên quan.
“?”
Sao lại chuyển chủ đề nhanh như vậy?
“Vậy, anh sẽ về Nghi Đồng sao?” Thôi An Tĩnh mím môi.
“Em muốn anh về sao?” Tạ Hành Ngôn hỏi ngược lại cô.
“Nhưng em có muốn hay không đâu quan trọng.” Thôi An Tĩnh suy nghĩ cẩn thận: “Gia đình anh, công việc, bạn bè đều ở Nghi Đồng, anh nhất định phải về, cũng giống như gia đình em ở Lê Bình, em thích nơi này và muốn sống ở đây.”
Lần này, Tạ Hành Ngôn im lặng.
Anh không biết phải nói gì.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thoai-binh-yen-phuc-kinh-so/2763267/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.