Tay cầm điện thoại của Thôi An Tĩnh khẽ run lên theo phản xạ.
Cô lúng túng “ừm ừm” hai tiếng, cũng không biết là trả lời ai.
“Em có nghe thấy không!” Cố Minh hình như đã uống say, bắt đầu nổi cơn say rượu, ngay cả trong tình huống tỏ tình cũng không chịu hạ thấp: “Tôi nói là tôi thích em! Bình thường sao em không nhận ra chút nào vậy, có ông chủ nào ngốc tới mức nuông chiều cấp dưới như thế không, chỉ có tôi, chỉ có tôi thôi! Thôi An Tĩnh, em có biết không!”
Trong xe giờ yên lặng tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, Thôi An Tĩnh thở dài không thành tiếng, tay xoa trán.
Khi anh ta vừa nói xong, cô không chút do dự mà lập tức cúp máy, sợ anh ta gọi lại, cô dứt khoát tắt nguồn luôn.
“Xong chưa?” Sợ chuyện gì thì chuyện đấy xảy ra, anh còn cố ý hỏi thêm, vẻ mặt như rất quan tâm: “Nếu xong rồi thì anh tiếp tục lái xe nhé.”
Thôi An Tĩnh không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ gật đầu: “Ừm.”
Sau đó, anh không nói gì thêm.
Tay người đàn ông nắm chặt vô lăng, các khớp xương nổi rõ, rất có vẻ đẹp của sự gầy guộc, ánh mắt cô từ từ chuyển đến khuôn mặt anh, đường viền cằm sắc bén nổi bật lên dưới ánh đèn đường lấp lóe.
Lại thêm một cú phanh gấp.
Phía trước đèn đuốc sáng rực, đã đến nơi họ ở.
Giây tiếp theo, Thôi An Tĩnh nghe thấy tiếng khóa xe. Cô căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Tạ Hành Ngôn nhìn sang, mái tóc mềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thoai-binh-yen-phuc-kinh-so/2763269/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.