Tháng Chạp, mùng một, quân Đạp Vân từ tay Bắc Địch đoạt lại Tương Dương Thành. Trong thành, gió tuyết vần vũ, khí trời u ám, mọi thứ đều tàn tạ, hoang vắng.
Các tướng sĩ tiến vào thành, không ngừng thu dọn tàn cuộc ở đầu đường cuối ngõ, những người bị thương tập trung tại đô thống phủ, nơi các y sư cùng thầy thuốc may mắn còn sống sót trong thành đang giúp họ chữa trị.
"A, đau quá!"
Trong một góc của đô thống phủ, Lăng Trường Phong khoác áo ngoài, một cánh tay bị thương lộ ra ngoài, còn Tô Diệu Y ngồi đối diện, chăm chú băng bó vết thương cho y.
Đêm qua, trên thành lâu, Lăng Trường Phong đã dùng Bạt Đô làm con tin, áp chế quân Bắc Địch mở cửa thành. Cuối cùng cửa thành tuy phá, nhưng Bạt Đô lại tán loạn bỏ chạy, y bị thương nhẹ, may mắn chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến tính mạng.
"Im lặng chút đi!"
Tô Diệu Y bất giác tát y một cái: "Tốt xấu gì cũng là thống lĩnh, sao lại hét to vậy, không biết ngượng sao?"
Lăng Trường Phong liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy những ánh mắt tò mò đang lén nhìn về phía này, y mỉm cười nói: "Ta mặt dày, không biết xấu hổ là gì."
"……"
Tô Diệu Y băng bó xong vết thương trên cánh tay, vừa ngẩng lên thì ánh mắt dừng lại ở vết thương trên má y, nàng thản nhiên lấy thuốc bột đổ lên đó. Lăng Trường Phong lại đau đến nhe răng trợn mắt mà kêu lên.
Tô Diệu Y khóe miệng cong cong: "Không phải mặt dày sao? Sao còn cảm giác được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2745046/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.