Tô Diệu Y sinh ra trong một vùng đất tràn ngập sắc phù dung, dung mạo khuynh thành, khiến bao thư sinh trong huyện say mê. Ai ai cũng coi nàng là ánh trăng sáng trong tim, nhưng nàng lại chỉ chung tình với chàng trai tuấn tú mà mình nhặt về. Ngoài hắn ra, nàng không muốn lấy ai khác.
Thế nhưng, đêm trước ngày thành hôn, vị hôn phu của nàng lặng lẽ rời đi, để lại nàng trở thành trò cười cho cả huyện.
Mấy tháng sau, hai người gặp lại ở Lâm An.
Thanh niên ngồi trên kiệu sơn son khảm ngọc, dáng vẻ thanh lãnh, kiêu ngạo, tiền hô hậu ủng. Rõ ràng trông thấy Tô Diệu Y, nhưng ánh mắt chỉ lướt qua, không hề có ý định nhận người quen.
Lúc ấy, nàng mới biết vị hôn phu của mình là Dung Giới, trưởng công tử nhà họ Dung. Tổ tiên ba đời đều là tể tướng, mẫu thân lại là huyện chúa. Nhân vật như vậy, sao có thể là người mà một nữ nhi nhà thương nhân như nàng dám mơ tới?
Nhưng Tô Diệu Y vẫn một mình xông vào Dung phủ.
Hôm đó đúng dịp huyện chúa tổ chức tiệc mừng thọ, họ hàng thân thích, khách khứa đông đủ. Trước mặt bao người, nàng lấy ra tín vật đính ước của hai người, nước mắt rơi như mưa.
Mọi người đều cho rằng nàng không biết thân biết phận, muốn lấy tình cũ để ép Dung Giới cưới mình.
Không ngờ, nàng vừa nức nở vừa nói:
“Lúc trước công tử từng nói, ân cứu mạng không gì báo đáp, liền kết bái huynh muội với Diệu Y, sau này có thể nương tựa lẫn nhau… Giờ còn giữ lời chứ?”
Khoảnh khắc ấy, cả sảnh đường lặng ngắt như tờ.
Dung Giới ánh mắt khẽ dao động, ngón tay siết chặt chén rượu, suýt nữa làm vỡ nát.
*****
Tô Diệu Y có nhan sắc khuynh thành, nhưng lại là một kẻ tham tiền.
Sau khi bị vị hôn phu bội bạc, nàng mang theo ngân phiếu cùng danh nghĩa nghĩa nữ nhà họ Dung, vui vẻ mở tiệm sách. Nhưng tiệm của nàng không bán tứ thư ngũ kinh, chỉ chuyên kinh doanh chuyện bát quái chốn quan trường và giai thoại phố phường.
Ba năm sau, tiệm sách của nàng trải khắp thiên hạ, người đến cầu thân nhiều đến mức đạp vỡ cả ngạch cửa.
Thứ nhất, vì nàng giàu có bạc triệu.
Thứ hai, vì phía sau nàng có một nghĩa huynh – Tể tướng trẻ tuổi Dung Giới.
Trong phủ tể tướng, Dung Giới nhìn danh thiếp của những kẻ cầu thân, lạnh lùng ném vào lửa.
Tô Diệu Y khoanh tay đứng nhìn hắn nổi điên, không hề cản lại, chỉ thản nhiên hỏi:
“Huynh trưởng có chọn được ai thích hợp chưa?”
Dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt Dung Giới trở nên tối tăm khó lường.
“Vi huynh thì sao?”
“Ngàn cái tốt, vạn cái hay…”
Nàng cười rạng rỡ.
“Chỉ tiếc, Tô Diệu Y ta không ăn cỏ cũ.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.