Lý Lệnh Nghi và Thẩm Kính An quen biết đã nhiều năm, mỗi lần bên y, nàng đều cảm thấy thanh thản, tâm tình yên ả, không chút lo toan.
“Đã nhiều năm không gặp, ngài và ta đều đã bước vào tuổi bất hoặc. [1] Nay nước Nguỵ đã vong, ngài không còn là Vũ An hầu, triều cũ cũng sụp đổ từ lâu, ta cũng chẳng còn là công chúa Tuyên Thành. Từ nay, ngài cứ làm theo Âm Nương, gọi ta Lệnh Nghi thôi là được.” [1]
[1] Cụm từ này bắt nguồn từ Luận Ngữ của Khổng Tử, trong câu: Tứ thập nhi bất hoặc (四十而不惑). Nghĩa là: “Đến bốn mươi tuổi thì không còn nghi hoặc.” Theo Khổng Tử, 40 tuổi là giai đoạn mà con người đã tích lũy đủ tri thức, kinh nghiệm và sự trưởng thành về tư duy, không còn bị dao động hay hoang mang bởi những điều xung quanh. Đây là lúc con người đạt được sự vững vàng và thấu suốt trong nhận thức, sống với sự tự tin và minh triết. Trong văn hóa phương Đông, “bất hoặc chi niên” thường được sử dụng để nhấn mạnh sự trưởng thành và chín chắn của một người khi bước vào tuổi 40. Hai tay giấu trong tay áo của Thẩm Kính An nắm chặt lấy lớp vải, trái tim đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì hồi hộp. Y cất giọng, gọi thử một tiếng: “Lệnh Nghi.” Lý Lệnh Nghi nhoẻn miệng cười, đôi mắt hạnh trong trẻo, dịu dàng nhìn về phía y, nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm.” “Ngài có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Qua nét mặt và tâm tình y, Lý Lệnh Nghi nhận ra hôm nay y có điều khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069274/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.