Nhóm ẩn sĩ cải trang rời khỏi Lạc Dương. Lần này còn có thêm Luyện Nhi và Lưu mụ. Đoàn người đi không ngừng nghỉ, cuối cùng sau hai mươi ngày đã đến được thành Cẩm Quan.
Suốt cả chặng đường, Luyện Nhi luôn thấp thỏm lo âu, trái lại, Lưu mụ vẫn giữ được vẻ bình thản, khuôn mặt không lộ chút cảm xúc, như thể người mà bà sắp phải đối mặt chỉ là một kẻ xa lạ chẳng mấy liên quan.
Khi xe ngựa tiến vào thành, tốc độ rõ ràng chậm hẳn. Chừng nửa canh giờ sau, con ngựa kiệt sức cũng dừng bước trước một ngôi nhà nhỏ đã cũ.
Luyện Nhi và Lưu mụ bị thúc giục xuống xe, theo người dẫn đường đi vào bên trong ngôi nhà.
Lưu mụ dù sao cũng đã ngoài năm mươi, tuy gương mặt không biểu lộ gì, nhưng thân thể yếu ớt lại không che giấu được. Vừa chạm chân xuống đất, đôi chân bà đã mềm nhũn, đầu óc choáng váng. Luyện Nhi vội đỡ lấy bà, dìu đến chỗ lan can dưới mái hiên ngồi nghỉ.
Cất xe ngựa xong, một ẩn sĩ mang theo bọc hành lý trở lại. Hắn mở gói đồ, lấy ra mấy chiếc tất la, bánh hồ và túi nước, ném một ít sang cho hai người.
Luyện Nhi chăm sóc Lưu mụ uống nước, ăn bánh trước. Đợi bà ăn uống gần xong, nàng mới ăn phần bánh còn lại.
Tháng chín sắp tàn, Lập Đông kề cận. Trời bắt đầu trở lạnh nhưng vì đi vội nên họ không kịp mang theo áo ấm, giờ ngồi nơi gió lùa, hơi lạnh khiến ai nấy đều co ro.
Mặt trời đã ngả về tây, cách thời điểm tan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069301/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.