Ánh nến lung linh rọi sáng khắp phòng, Tống Hành sa sầm sắc mặt, bước từng bước trầm ổn lại gần nàng, hắn vươn tay phải đoạt lấy khăn, ánh mắt lướt qua hàng mi cong vút rồi cúi đầu, tay trái nâng khuôn mặt nàng lên, khẽ hỏi: “Vì sao hôm qua lại khóc?”
Thi Yến Vi ít khi rơi lệ, ngoại trừ những lúc bị hắn dày vò đến mức không kìm được nước mắt. Hôm qua nàng bật khóc bởi vì mơ thấy cha mẹ cùng cuộc sống trước kia ở hiện đại, và cả cảnh huynh trưởng nguyên thân, Dương Duyên, chết thảm dưới lưỡi đao kẻ thù.
Máu đỏ thẫm loang lổ trên giáp trụ của hắn, dù hắn đã đau đớn đến mức không thể nói nên lời nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, dốc sức nhắc nhở người vừa được hắn cứu: “Ti hạ có một bào muội luôn sống nương tựa vào nhau, tên là Sở Âm…”
Dương Duyên còn chưa kịp nói xong, đã phun ra một ngụm máu nóng.
Thi Yến Vi không nhìn rõ người bên cạnh hắn là ai, cũng không biết người đã nghe hắn nói những lời trăn trối trước lúc lâm chung, nhưng nàng mơ hồ cảm nhận được, người đó nhất định là Tống Duật.
Máu đỏ từ miệng Dương Duyên phun ra, thấm ướt giáp trụ. Trong giấc mơ đó, nàng bỗng cảm nhận được một thứ gì đó ẩm ướt và nhớp nháp. Khi cúi xuống nhìn, nàng giật mình thấy lòng bàn tay nhuốm đỏ.
Đó… là máu của Dương Duyên sao?
Thi Yến Vi choàng tỉnh từ trong mộng, lập tức hỏi Xuân Phi đang hầu hạ bên giường hôm qua là ngày gì.
Xuân Phi đáp: “Là ngày mồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069319/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.