Một khắc sau, Phùng Quý tự tay xách nước lạnh lên lầu, đứng trước cửa khẽ hỏi Tống Hành có cần đưa nước vào luôn không.
Tống Hành nặng nề thở ra, hơi nóng hừng hực như thoát ra từ lồng ngực, thanh âm phát ra trầm thấp như cố kiềm chế, nghe vào hết sức lạ lùng.
Giữa bầu không khí yên tĩnh bao phủ xung quanh, Phùng Quý nghe rõ mồn một thứ âm thanh này thì sực đoán ra được gia chủ đang làm gì trong phòng, đành hơi hé cửa, lách người đặt thùng gỗ đựng nước nóng bên cạnh tấm bình phong rồi lặng lẽ rút lui.
Dưới ánh nến vàng cam, thân hình cao lớn hùng vĩ như ngọn núi của Tống Hành hắt lên bức bình phong bốn cánh thêu bướm vờn hoa mẫu đơn, mặc dù hắn đang ngồi trên ghế nguyệt nha nơi Thi Yến Vi vẫn thường hay để y phục, thì cái bóng đó vẫn to lớn đến lạ thường.
Tống Hành cởi một nửa y phục, cẩn thận đặt chiếc kha tử màu hồng cánh sen lên bàn, trong đầu vẫn không ngừng hồi tưởng lại dáng vẻ khi cùng nữ lang thân mật, bằng một cách nào đó, cái bóng hắt lên bức bình phong bỗng đong đưa càng lúc càng dữ dội hơn.
Không rõ đã qua bao lâu, lòng bàn tay Tống Hành như có đốm lửa đang được nhóm lên, bắt đầu tê dại dần. Tay còn lại nắm chặt lấy vách thùng nước, đầu hơi cúi xuống, một tiếng thở hổn hển nặng nề bật ra, cuối cùng hắn cũng vượt qua bể dục vọng vô bờ.
Để tránh cho ngọn lửa trong lòng lại bùng lên, hắn không do dự vươn cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069322/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.