Gió đêm lành lạnh, len qua từng kẽ cửa sổ, lay động màn ngủ trắng tinh, nhưng cái lạnh ấy lại bị xem nhẹ bởi hai người đang ở thế giương cung bạt kiếm ngồi trong màn.
Tống Hành cũng không rõ hắn đã làm cách nào để chặn đứng cơn giận ngập trời, nghe nàng nói hết những lời khó nghe đó. Hắn chợt nhận ra, trước đây hắn đã quá coi thường nàng. Nàng đâu chỉ ngỗ nghịch mà còn khư khư cố chấp, đâm đầu vào đá.
“Hay cho câu tre có thể đốt nhưng không thể hủy đi các đốt trên thân nó.” Tống Hành giận quá hóa cười, giật tung tấm chăn vướng víu ném ra cuối giường, đầu ngón tay từ từ lướt qua cằm, cổ của Thi Yến Vi, trượt xuống lớp y phục mềm mại, rồi thẳng tay ném hết những thứ chướng mắt ấy xuống đất.
“Không ngờ, con chim nhỏ mà ta bắt trong lúc cao hứng lại là người bất khuất cứng đầu. Nàng đã một lòng bỏ mình, còn chê thủ đoạn của ta chưa xứng tầm thì ta cũng chẳng ngại giúp nàng hoàn thành tâm nguyện, để nàng nếm thử tư vị nước chảy đá mòn.”
Nói xong, hắn đai lưng điệp tiệp quanh eo, giam cầm nàng trong một khoảng không chật hẹp, hoàn thành nốt những gì còn dang dở từ hôm trước.
Thi Yến Vi nhìn hắn, ánh mắt khinh ghét không khác gì nhìn một tên vô lại vừa thô tục vừa đáng khinh, cảm giác ghê tởm đến mức muốn nôn kiến nàng chỉ biết nhắm chặt mắt cắn răng chịu đựng, hai tay siết chặt gối mềm để phân tán cơn đau. Nàng như cái xác không hồn, xui xẻo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069328/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.