Thi Yến Vi nghe xong thì tâm trạng bỗng chốc rối bời, hai chân nặng như rót chì, hoàn toàn không nhấc lên nổi.
Thấy người bên trong chần chừ không chịu mở cửa, viên phường đinh kia liền lập tức nổi giận, nghiêm mặt cao giọng nói: “Nếu nương tử không chịu mở cửa, mỗ đành phải đắc tội thôi.”
Thi Yến Vi cúi xuống, qua khe cửa lặng lẽ quan sát kỹ lưỡng hai người họ, quả thực ăn vận không khác gì đám phường đinh nàng thường gặp trên phố, trong lòng không khỏi sinh nghi, cũng không biết nên xử trí thế nào.
Có lẽ do động tĩnh gây ra quá lớn, hàng xóm xung quanh đều bước ra nghe ngóng tình hình. Trong đó có người nhận ra hai kẻ kia liền nhanh nhảu đứng ra làm chứng, chưa kể còn thi nhau góp lời, khuyên Thi Yến Vi nên sớm mở cửa, nói chuyện rõ ràng kẻo làm phật lòng quan sai rồi rước họa vào thân.
Từ lúc biết chắc bọn là thực sự là phường đinh ở đây, Thi Yến Vi chẳng những không thấy yên tâm hơn mà ngược lại càng thêm phần bất an.
Kể từ khi đặt chân đến Lạc Dương, nàng luôn cẩn trọng dè dặt, chưa từng để lộ thân phận thật cho bất kỳ một ai. Ngay cả với Lâm Vãn Sương, nàng cũng không tiết lộ nửa lời, lại luôn đội mũ che mỗi khi ra ngoài, tuyệt đối không để ai thấy được dung mạo, trong khi nàng cũng chưa từng đắc tội với ai…
Vậy thì tại sao phường đinh lại vô duyên vô cớ tìm đến nàng, mà còn đúng lúc Tống Hành đang có mặt ở Lạc Dương? Trên đời lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069330/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.