Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên mờ mịt, Thì Yến Vi vừa nghe thấy thì như người mất hồn, đầu óc ong ong cả lên, cơ thể căng cứng không nhúc nhích.
Tống Hành đang dựa vào vách hồ nước, thấy nàng đờ đẫn đứng cạnh bình phong mãi chẳng có phản ứng thì vươn người từ từ nhô ra khỏi mặt nước, để lộ một phần cơ ngực cường tráng rộng lớn.
“Nương tử không muốn động tay, là muốn ta tự mình giúp nàng cởi y phục? Nhưng mà tính ta không biết nặng nhẹ, chỉ sợ sẽ kéo hỏng xiêm y.” Tống Hành vừa nói, vừa bước nhanh về phía thềm đá, dẫm lên bậc thang, mực nước trong hồ nháy mắt đã tụt xuống đến tận eo hắn.
Thi Yến Vi nhắm nghiền hai mắt như thể sợ nhìn phải thứ gì kinh hãi, cúi thấp đầu, tiếng nhỏ như tiếng vo ve: “Đừng lại đây, thiếp tự mình cởi được.”
Tống Hành nhận được câu trả lời khiến hắn hài lòng, lúc này mới dừng bước, nở nụ cười đạm mạc với nàng rồi quay lại, hai cánh tay cứng như sắt gác lên thành hồ, nhàn nhã nhìn nàng trút bỏ xiêm y.
Chẳng mấy chốc, y phục mùa đông dày nặng như cánh hoa rụng xuống, nằm ngổn ngang trên giày thêu kim tuyến, kha tử màu trắng cùng tiết khố bạch nguyệt cũng lần lượt hiện ra.
Thì Yến Vi cố kiềm sự xấu hổ trong lòng, ép mình không được phép ngừng tay. Nàng cắn chặt môi dưới, như một khúc gỗ đứng yên tại chỗ, trầm mặc không nói năng gì.
Kha tử kia đúng là cản trở tầm mắt.
Tống Hành dần mất kiên nhẫn, ngón tay thon
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069339/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.