Dưới ánh nến vàng cam, Thi Yến Vi bị ánh nhìn chằm chặp sắc bén như chim ưng của Tống Hành làm sống lưng lạnh toát, không khỏi tự trách vì đã lỡ lời, liền vội vã tránh đi rồi cúi đầu, nhỏ giọng bào chữa: “Thiếp nhất thời mê muội nên mới nói bừa, gia chủ đừng xem là thật. Nếu khiến gia chủ không vui thì thiếp xin nguyện chịu phạt.”
Tống Hành vốn chỉ muốn dọa nàng, thấy nàng có vẻ quẫn bách thì giãn mày, nâng ngón tay cái khẽ vuốt cánh môi hồng hào của nàng, chuyển sang trêu chọc: “Phạt nàng thì nên phạt ở đâu? Trong này hay là ở nơi khác?”
Nói xong còn không quên rũ mắt nhìn bụng dưới của nàng, ám chỉ không thể rõ ràng hơn.
Thi Yến Vi không thể chấp nhận được việc dùng cách kia để hầu hạ hắn. Nàng còn chưa từng trải qua với Trần Nhượng, ngay cả dùng tay Trần Nhượng cũng không nỡ phiền đến nàng.
Thôi thì cứ coi như là bị chó cắn, chỉ cần vượt qua tối nay thì việc có thể rời phủ hay không cũng không quan trọng. Nơi này không có nhiều người như ở biệt viện hành sơn để có thể luôn theo dõi nàng mọi lúc mọi nơi, nàng ở lại dạo quanh trong phủ, quan sát kỹ lưỡng, biết đâu lại lựa được thời cơ bỏ trốn.
Nghĩ vậy nên Thi Yến Vi đứng dậy, mặt mày vô cảm cởi bỏ dây buộc trên nhu quần, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào hoa văn tông hoa in chìm trên vạt áo Tống Hành, dường như như đã biến thành con rối chỉ biết phục tùng theo mệnh lệnh chủ nhân.
“Gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069341/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.