Thi Yến Vi nhớ tới cảm giác buồn ngủ nhưng chẳng thể chợp mắt nổi, đầu óc bị ép tỉnh táo khổ sở vô cùng thì thái độ mềm xuống, quay sang kiễng chân làm theo lời hắn.
Tống Hành buông tay khỏi vòng eo nàng, môi mỏng phủ lên phiến môi đỏ mọng, cho đến khi gò má Thi Yến Vi hiện lên những áng mây hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi thì hắn mới buông tay.
Thi Yến Vi bị giam tại chỗ, bước chân như muốn rời khỏi mặt đất, nàng vươn cao cần cổ thiên nga trắng, phát ra âm thanh vừa bất lực vừa đáng thương. Khi nàng gần như không đứng vững nổi nữa, Tống Hành mới nâng nàng lên, ôm trọn nàng vào lòng.
“Nương tử muốn lên giường nghỉ ngơi chút không?” Tống Hành khẽ buông mi mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa sóng sánh làn thu thủy của nàng, cười hỏi.
Lúc này Thi Yến Vi đã giống như một chiếc thuyền con lạc bến, đầu óc lâng lâng, nghe hắn hỏi thế thì chỉ biết yếu ớt gật đầu.
Tống Hành ghé sát tai nàng, giọng trầm thấp nói: “Được.”
Một bước, năm bước, mười bước…
Tống Hành càng lúc càng tới gần chiếc giường lớn.
Thi Yến Vi vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhìn vào rèm châu va vào nhau thành đợt, chỉ mong có thể nhanh chóng nằm lên đệm rồi nghỉ ngơi sớm chút.
Nào ngờ, khoảnh khắc tiếp theo, Tống Hành không chút lưu tình dập đi vọng tưởng của nàng, quay người ghé sát vào tai nàng, cười khẽ: “Nương tử muốn lên giường ngủ giờ này e là quá sớm rồi.”
Thi Yến Vi bất ngờ nghe thấy lời này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069343/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.