Trạm dịch toạ lạc giữa mảnh đất hoang vu, phía sau là cánh rừng rậm rạp, lúc này trăng đã treo cao, tiếng chim rừng vọng về, phá tan màn đêm tĩnh lặng.
Tống Hành cầm một bình sứ nhỏ ngồi xuống mép giường, dưới ánh nến mờ ảo hắn cởi váy giúp nàng thoa thuốc trên đầu gối rồi rửa tay trong chậu, lau khô trước khi dùng đến một loại thuốc mỡ khác, ngón tay thon dài linh hoạt như đuôi cá.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, thi thoảng lại có tiếng chim hót thánh thót truyền tới ngoài cửa sổ, khung cửa tràn ngập sắc xanh tạo nên cảm giác thư thái dễ chịu.
Thi Yến Vi mím chặt môi, không để bản thân phát ra tiếng, bàn tay trắng nõn vô thức nắm chặt vải áo trên vai Tống Hành.
Tống Hành nhìn ra nàng không quá khó chịu, cúi xuống phủ lên cánh môi ép nàng phải mở miệng ra, lưỡi dài thô ráp mạnh mẽ đi vào rồi hút lấy, cắn nhẹ đầu lưỡi cùng phiến môi nàng.
Hơi thở hắn từng bước lấn chiếm, đầu óc Thi Yến Vi dần trở nên mơ hồ, không còn đủ sức để suy nghĩ.
Bất tri bất giác, vải áo trên vai Tống Hành đã bị Thi Yến Vi vò nhàu nhĩ, Tống Hành nuốt trọn tiếng rên rỉ từ cổ họng nàng, rồi bất ngờ rời khỏi đôi môi son, làm như nghiêm túc nhắc nhở: “Phòng bên cạnh có không ít người, nếu nương tử phát ra tiếng để người khác nghe thấy thì đừng trách ta không nhắc nhở trước.”
Thi Yến Vi nghe vừa nghe thấy thì đã sợ đến mức sống lưng căng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069342/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.