Ngoài cửa sổ bóng đêm thăm thẳm, từng chấm nhỏ nằm rải rác, treo lơ lửng giữa nền trời tối đen như mực, mây đen che khuất mặt trăng, rót xuống thứ ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lẽo.
Gió đập vào cửa sổ phát ra thành từng đợt, cộng với tiếng vang đầy khả nghi thi thoảng lại vọng lên trong phòng, khiến người mơ màng suy nghĩ.
Thi Yến Vi gác cánh tay mềm nhũn lên bờ vai rộng rãi của Tống Hành, nàng giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa sóng lớn, buộc phải chống chọi với sức càn quét của mưa dông.
Mãi đến khi Tống Hành nhắm mắt, lần thứ tư leo tới đỉnh, Thi Yến Vi mới được giải thoát, hơi thở yếu ớt bảo Tống Hành thả nàng xuống.
Tống Hành vẫn không chịu rời đi, ôm nàng ngồi xuống tháp một lúc mới từ từ rút ra khỏi người nàng. Hắn đặt nàng nằm trên tháp, rút khăn từ trong ống tay áo giúp nàng lau sạch.
Lau xong cũng không thấy tác dụng là mấy, Thi Yến Vi vẫn có cảm giác dính nhớp liền ngẩng đầu trừng mắt với hắn, không nói không rằng.
Tống Hành biết nàng đang giận đành phải kiên nhẫn dỗ dành, nhẹ nhàng giúp nàng mặc lại tiết khố trung y, khoác áo choàng lông cáo bên ngoài che đi rồi mới tự sửa sang lại quần áo, buộc lại đai lưng ngọc điệp tiệp quanh eo, khoác lên mình áo choàng lông hạc sẫm màu.
“Nương tử ngoan, tối nay là ta lỗ mãng khiến nàng phải vất vả rồi. Lần trước nàng từng nói muốn mỗi tháng có ba ngày rời phủ, giờ ta sẽ nghe theo nàng, nàng đã bớt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069351/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.