Tống Hành đắp lại chăn cho nàng rồi ra cửa, báo với Phùng Quý đêm nay hắn sẽ ở lại biệt viện, nói xong liền đi vào phòng tắm nước lạnh hạ hỏa rồi trở về chính phòng, lệnh Lưu mụ thắp đèn.
Thi Yến Vi bị hắn đòi hỏi bên cửa sổ một lúc lâu nên đã khóc đến lả người. Tống Hành vừa buông màn, vén chăn đặt nàng nằm lên thì nàng cũng không rõ là đã thiếp đi từ lúc nào.
Dưới lớp chăn gấm, Tống Hành dùng hai cánh tay rắn chắc như đồng ôm vòng eo chưa bằng nắm tay của Thi Yến Vi, tay phải hướng lên tìm một chỗ đặt tay thoải mái, khó khăn lắm mới khiến nàng nằm gọn trong khuỷu tay.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống khiến màn ngủ màu trắng chợt ấm áp hơn hẳn.
Tống Hành vùi đầu vào cổ Thi Yến Vi, ngửi mùi hương nữ lang nhàn nhạt tỏa ra từ người nàng thì chỉ thấy thư thái dễ chịu vô cùng.
Có lẽ nhiệt độ trên cơ thể Tống Hành quá mức ấm áp nên cả người Thi Yến Vi toát ra lớp mồ hôi mỏng, nàng vô thức đá ấm sưởi ra xa, duỗi tay phải ra ngoài chăn để giảm bớt nhiệt độ.
Tống Hành hành quân quanh năm nên giấc ngủ cũng vì thế mà luôn ở trạng thái chập chờn, từ thính xác đến xúc giác đều nhạy bén khác thường, hắn lập tức bị động tác nhỏ này của nàng đánh thức, bắt lấy tay nàng nhét lại vào trong chăn.
Thi Yến Vi mơ hồ cảm thấy bị ai đó đang trói buộc, chậm rãi mở mắt muốn thoát ra khỏi lực đạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069353/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.