Thi Yến Vi gật đầu đáp: “Thiếp có chuyện muốn nói với gia chủ, không biết liệu thiếp có thể vào trong rồi mới nói hay không? Cũng không mất nhiều thời gian, cùng lắm chỉ tốn nửa tách trà thôi ạ.”
Tống Hành chỉ nói mỗi chữ “được”, quay sang liếc mắt với Phùng Quý rồi đi vào thư phòng.
Phùng Quý là loại người thông minh lanh lợi, lập tức hiểu ý xách đèn đi cạnh Thi Yến Vi, vừa ra dấu mời vừa giúp nàng soi rõ đường đi.
Vào đến thư phòng, Phùng Quý khép cửa lại, bảo Thương Lục lui ra, bản thân hắn thì đứng dưới hành lang canh chừng, không cho người khác tới gần.
Tống Hành vòng qua bàn gỗ hoa lê, ngồi xuống ghế thái sư, mắt phượng đảo qua đảo lại trên mặt Thi Yến Vi, ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào đôi mắt hoa đào của nàng, cất cao giọng nói: “Dương nương tử không cần phải khách khí thế, muốn nói gì thì ngồi xuống rồi nói.”
Thi Yến Vi đáp một tiếng, ngồi vào ghế dựa kê sát tường, bóng lưng thon gầy không cúi xuống nửa phần, bình tĩnh hỏi: “Gia chủ còn nhớ nhị đẳng tỳ nữ có tên là Ngân Chúc trong viện Nhị nương không?”
Ban đầu Tống Hành cũng không nhớ rõ tỳ nữ tên là Ngân Chúc kia, nhưng vì nàng ta thường xuyên ở chung một chỗ với Thi Yến Vi, gặp mặt vài lần nên khó khăn lắm mới có chút ấn tượng.
Nàng thấy hắn trầm ngâm một lúc, suy nghĩ một lúc rồi hơi gật gật cằm.
Thi Yến Vi đang định nói tiếp thì chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sấm sét nặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069371/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.