Lưu mụ cảm ơn đồng nghiệp xong thì mời bọn họ ngồi xuống ăn sáng chung. Tiểu tử kia vừa đặt sọt anh đào xuống đã nói giờ phải gấp rút quay về đợi lệnh, không dám ở lâu, dứt lời liền quay người định rời đi.
Thi Yến Vi thấy cậu cùng lắm mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, dáng người gầy gò nhỏ nhắn thì vội gọi cậu lại, đứng dậy lấy một nắm đồng tiền từ trong hũ tiền nhỏ đưa cho cậu, “Vất vả cho tiểu lang quân phải tới đây một chuyến.”
Tiểu tử kia cầm mấy đồng tiền nhét vội vào túi tiền, khuôn mặt không giấu được sự vui mừng, luôn miệng nói “cảm ơn” rồi mới rời đi.
Hỉ Nhi nhìn Thi Yến Vi hồi lâu, thấy nàng ngồi xuống liền buông đũa trúc, xòe tay trêu ghẹo nàng: “Dương nương tử có tâm Bồ Tát, chi bằng lấy chữ “thiện” trong tên Thiện Nhi, gọi cậu ấy là Thiện Nô được không?”
Thi Yến Vi cười, hỏi ngược lại: “Ta gọi Thiện Nô thì không khó nhưng tìm ra tiểu tử tên Hỉ Nô để ghép đôi với cô là cả một vấn đề.”
Lời vừa nói đã khiến Lưu mụ đã không nhịn được cười, bà gắp một ít dưa chua cho vào bát Hỉ Nhi: “Ăn nhanh đi, còn nghịch nữa thì mì trong bát sẽ nở ra hết đó.”
Cơm nước xong, Lưu mụ nhìn sọt anh đào, tiện tay lắc hai lần, nhìn những quả anh đào còn bốc lên hơi lạnh, giống như vừa mới được lấy ra từ hầm băng liền xoay người hướng về Thối Hàn cư, chắp tay trước ngực lẩm bẩm.
Thi Yến Vi mơ hồ nghe thấy bà lẩm bẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069383/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.