Mùa xuân ban ngày dài hơn, ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ song hoa hải đường, Thi Yến Vi bận rộn đứng hơn nửa canh giờ không khỏi có chút tê mỏi, liền ngồi xuống băng ghế nói chuyện phiếm với Hỉ Nhi, Thiện Nhi.
Nơi đây trừ Hỉ Nhi, Thiện Nhi tuổi tác xấp xỉ Thi Yến Vi ra thì những người còn lại đều đã có tuổi. Mọi người cũng không thường xuyên chuyện trò với nhau, sau khi tất bật xong thì thường không còn hăng hái như những người trẻ tuổi mà chọn cách ra hậu viện nghỉ ngơi.
Lúc này bên trong thiện phòng chỉ còn mỗi ba người các nàng, cũng là thời điểm thích hợp nhất để nói chuyện phiếm.
Thiện Nhi năm nay hai mươi tuổi, lớn hơn Hỉ Nhi bốn tuổi, lại là người từ nhị môn được phái đến thiện phòng nên đương nhiên cũng nghe ngóng được nhiều điều hơn so với Hỉ Nhi.
Thoạt đầu ba người chỉ bàn tán chuyện về những người xung quanh nhưng dần dà, không hiểu sao chủ đề liền hướng về Tống Hành.
“Trước khi gia chủ cập quan từng định thân…” Thiện Nhi hạ giọng nói chưa hết câu thì đã bị Thi Yến Vi cắt ngang.
Không phải Thi Yến Vi không thích nghe bát quái nhưng chẳng hiểu sao nàng thực sự rất sợ Tống Hành, chuyện riêng tư về hắn cũng không đủ khơi lên nửa phần tò mò trong lòng nàng. Chưa kể cao môn đại hộ tôn ti nghiêm ngặt, khuôn phép lại nhiều, dám nghị luận chuyện tư mật chủ nhân chính là đã phạm vào tối kị.
“Thôi đừng nói, nghe sợ lắm. Có câu “tai vách mạch dừng”, mấy lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giam-nang-trong-truong-tu-tu-yen/1069385/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.