áng sớm, tiết trời mùa xuân mát mẻ, nhẹ nhàng. Bầu không khí đã bị những cơn mưa tối qua tẩy rửa nhiều lần mang theo một cỗ khí tức tươi mát sạch sẽ, theo bãi cỏ xanh mắt bên ngoài sân của tòa biệt thự thổi quét vào, nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt của cô nàng thiếu nữ.
Mạt Đại Nhi tiểu thư, cô thiên kim tiểu thư duy nhất của Tổng thống Liên Bang Mạt Bố Nhĩ, năm nay đã mười bốn tuổi, thế nhưng dáng người vẫn như trước vô cùng gầy yếu, sắc mặt tái nhợt trầm mặc, thậm chí còn có chút tĩnh lặng quá mức nữa. Ngày hôm nay cô nàng mặc trên người một kiện váy lụa bóng màu trắnguốt, đem thân thể chính mình giấu phía sau tấm rèm bằng sa nhung sang quý bên trong gian phòng, trốn tránh ánh mắt dò xét của đám Đặc công Cục Đặc Cần biểu tình đặc biệt cảnh giác đứng đầy bên ngoài cửa sổ đằng kia. Bàn tay cô nàng nắm chặt cái điện thoại di động, cặp môi hơi chút thô dày không ngừng mở ra, khép lại đến mấy lần, cuối cùng mới có thể cực kỳ gian nan mà ngại ngùng hướng về phía bên kia đầu dây điện thoại, ngập ngừng nói:
- Đúng vậy… Trung… Trung tá Hứa… Hứa Nhạc… Phụ thân chuẩn bị… chuẩn bị ra ngoài. Ngài muốn sắp xếp cùng ông ấy gặp mặt… Vâng… Vâng, tôi đã hiểu rồi… Tôi đã hiểu ý muốn của ngài…
Cô nàng Đệ nhất Thiên kim từ nhỏ đã mắc bệnh tự kỷ ám thị, mấy năm gần đây tình hình bệnh tật mới hơi chuyển biến tốt hơn được một chút, không biết ở bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gian-khach/2149090/quyen-4-chuong-152-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.