Lại nói đến Tô Việt nhét lấy hai vụn bạc trắng, suốt cả đường đi trầm mặt suy tư đến trấn trên, hắn vẫn đi giống như trước đây, trước hết đi tới nhà Lỗ Kính ở trấn Đông, nghĩ thầm sắp tới Năm mới, tập thể nha môn chắc đã nghỉ mộc hưu.
Quả nhiên, gõ cửa nhìn thấy Lỗ Kính mặc chiếc áo lót không tai chưa tỉnh ngủ, Tô Việt trợn trừng mắt, "Tối qua ngươi lại đi nơi nào lêu lỏng đúng không? Đổ phường hay quán rượu?"
Lỗ Kính không mở miệng nói chuyện mà trước hết ngáp một cái thật to.
Tô Việt ghét bỏ vội nhảy ra ngoài thật xa, một mặt lấy tay phủi phủi mùi rượu trong không khí, một mặt nhíu mày nói, "Ngươi muốn xông chết người à? Thế nào? Lại bị Tam tiểu thư Triệu gia cự tuyệt hay là đi đổ phường thua bạc bị người ta lột quần?"
"Tô Việt! Ngươi không muốn thấy ta tốt đẹp sao?", Lỗ Kính vỗ cái đầu có hơi đau nhức thở phì phò nhìn Tô Việt bực bội lên tiếng.
"Ta đương nhiên mong ngươi tốt, nhưng mà nhìn xem chính ngươi bây giờ với đức hạnh kém cỏi này đi, may mắn là ban ngày, nếu là tối khuya, ta còn cho rằng mình gặp quỷ, đồ ma men! Thế nào, đã làm ra còn sợ người khác nói", Tô Việt không khách khí trả lời.
"Ặc. . . Thôi, tranh luận với cái miệng cay độc của ngươi có tác dụng gì", không khí lạnh bên ngoài làm hắn ta thanh tỉnh đôi chút, mới giật mình nhìn thấy bản thân chỉ mặc mỗi cái áo lót trong ra mở cửa, không thèm để ý tới Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gian-phu-cua-kieu-the/70768/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.