Tiêu Viêm quay đầu lại, nhìn nét mặt ta, ánh mắt như lộ vẻ hoang mang.
Hắn lặng lẽ nhìn ta, môi hé mở, nhưng rồi lại nghiến chặt răng, gân xanh nổi lên nơi thái dương.
“Hầu gia, chàng lại đang nghĩ gì vậy? Nói cho Tường nhi nghe, được không?”
Ta sốt ruột hỏi, người khẽ nghiêng về phía trước, gần như đã ngả vào lòng hắn.
Bàn tay vốn đang đặt sau đầu ta của hắn bỗng siết lại, ôm lấy bờ vai ta.
Thế là, ta hoàn toàn rơi vào vòng tay hắn.
Người đáng sợ nhất, chính là người vốn không màng thế sự, bỗng có điều luyến lưu.
Kẻ từng xem tình cảm như trò chơi, lại bất chợt sinh lòng trân trọng.
“Tường nhi, nhưng bây giờ… bổn hầu không còn là mệnh cô độc nữa rồi.”
“Giờ ta đã có nhà. Ta đã có nàng.”
“Nếu nàng mạnh mẽ, thủ đoạn sắc sảo, dựa vào ai cũng không bị ức h.i.ế.p thì đã đành. Nhưng nàng lại như vậy…
Bảo ta làm sao dám dễ dàng đem mạng ra đánh cược nữa đây?”
Hắn hỏi khiến ta nghẹn lời.
“Hầu gia…” Ta cố moi trong lòng ra câu nào có thể khiến hắn yên lòng,
“Thiếp… thiếp còn có hiệu cầm đồ của chàng mà. Dù thế nào cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói…”
Lông mày Tiêu Viêm lúc này mới giãn ra, hắn vươn tay khẽ cốc lên chóp mũi ta:
“Phu quân còn chưa c.h.ế.t trận, tiểu nương tử đã tính tới việc chia gia sản rồi à?”
“Thiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gian-te-zhihu/2667962/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.