“Hầy. . . . . .”
Trong khoang thuyền, bên trên bàn gỗ treo một cái lồng chim bằng sắt, bên trong có một con bồ câu trắng muốt cực kì xinh đẹp, mỏ đỏ mắt đen to tròn, đang nhìn một người trước mắt cũng đồng dạng hé ra môi hồng mắt to.
“Cúc cúc!” Bồ câu kêu lên một tiếng, người trước mắt cũng thở dài, đổi tay khác chống cằm.
Bên ngoài khoang thuyền, Hách Kim Phong nhỏ giọng hỏi Trọng Hoa, “Tiểu Đao đã như vậy từ buổi sáng rồi, muội ấy đang làm gì vậy?”
Trọng Hoa lắc đầu, “Ta chỉ biết thuyền đã đi hai ngày nay, nàng ta đều ỉu xìu như vậy.”
Quay ngược thời gian một chút, đầu tiên là nói về ba ngày trước.
Sự tình trái lại cũng không quá phức tạp. Thời điểm Tiểu Đao lén trốn đi thì bị Tiết Bắc Phàm vừa vặn tóm lại, chụp thuốc mê mang lên thuyền.
Mọi người tạm biệt Nữ vương cùng Hữu Hữu, chạy tới Nại Hà môn.
Lúc trước khi rời đi Hữu Hữu có chút không muốn, hẹn bọn họ sau khi mọi chuyện xong xuôi phải quay về Quỷ thành tụ họp, nàng sẽ hảo hảo chiêu đãi. Tiểu Đao vẫn ngủ ngon lành, vì vậy bị gạt lên thuyền.
Nại Hà môn ở vùng Giang Nam, cách Quỷ thành cực kỳ, cực kỳ xa, nghe nói phải đi thuyền ít nhất nửa tháng, may mắn Nữ vương giúp bọn họ chuẩn bị đầy đủ đồ vật, còn chuẩn bị cho bọn họ vài con bồ câu đưa tin. Mấy con bồ câu đưa tin này đều là Hữu Hữu nuôi, nếu mọi người có chuyện gì muốn nàng giúp, có thể cất thư vào ống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-bat-ai-dao/1604542/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.