Người đời thường nói “Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm”, biết người biết mặt không biết lòng. Mỗi câu Nhan Tiểu Đao nói, lại giống như một đao đâm vào lòng Tiết Bắc Phàm, kẻ đa mưu túc trí khó chịu nhất không phải bị người lừa, mà là bị nhìn thấu.
Tiết Bắc Phàm trong lòng vốn đang rất hiếu thắng, bây giờ lại bị Tiểu Đao khiêu khích thêm vài phần. . . . . . Cảm thấy càng lúc càng thú vị, huyết mạch bên trong đều kêu gào không cam lòng, nhất quyết phải đốn hạ bức tường này cho bằng được.
Trọng Hoa vào cửa, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm bộ dáng kinh ngạc, hình như có chút vui vẻ khó hiểu. Vào phòng ngồi xuống, “Ta vừa mới đi một vòng, Bích Ba sơn trang này huyền cơ thật sự thâm sâu, toàn bộ Cửu Châu Long Đàm đều là cấm địa, nghe nói không cho bất luận kẻ nào tiến vào.”
Tiểu Đao bắt lấy hai lỗ tai của con thỏ mập mạp trong tay Hiểu Nguyệt, hỏi, “Có người canh gác sao?”
“Không có, rất kỳ quái, chỉ có tấm bia đá địa giới.”
“Cô đối với cơ quan bên trong hình như rất tự tin.” Tiết bắc nhìn Tiểu Đao, “Buổi tối muốn đi thăm dò sao?”
“Đi thì đi vậy.” Tiểu Đao không quan tâm trả lời một câu, thấy Hiểu Nguyệt bắt đầu chuẩn bị đồ vật này nọ, vội nói, “Đêm nay không động thủ, trước tùy theo tình hình, ta đem theo tên dâm tặc kia đi thám thính được rồi.”
“Nga.” Hiểu Nguyệt gật đầu, dặn dò một câu, “Vậy cô cẩn thận.”
Tiểu Đao bảo nàng yên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-bat-ai-dao/1604653/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.