Nhu nhi cất bước, Diệp Phong ngồi phịch xuống giường. Thực sự quá gấp, sao có thể dựa vào mỗi công việc vẽ tranh? Nửa tháng, phải thế nào mới gom được nhiều ngân lượng như thế? Ngực lại truyền đến đau nhức, làm Diệp Phong ra mồ hôi lạnh, đưa tay chạm vào ngực, đột nhiên nàng mừng như điên.
Đúng rồi! Ngọc bội! Bản thân còn có miếng ngọc, từng có người ra mười vạn nhưng sống chết mẹ nàng vẫn không bán, ở đây chắc cũng đáng giá. Lúc này nhớ lại lời lão hòa thượng: “Ngọc cùng tín mệnh thí chủ cột chung một chỗ, không được để nó rời khỏi người, bằng không nguy hiểm tính mạng!” Diệp Phong không khỏi cười khổ, sợ rằng bản thân cũng không sống được bao lâu, nhiều lắm không quá ba tháng mà suýt chết bốn lần, đây coi như trước khi chết làm việc thiện đi.
Hôm sau, Diệp Phong cảm thấy thân thể tốt hơn một chút, liền hỏi thăm tiểu nhị tiệm cầm đồ ở đâu. Khối ngọc này đã theo nàng hai mươi ba năm, nói không cảm tình là gạt người, không ngờ có một ngày phải dùng nó đổi tiền.
“Chưởng quỹ!”
“Xin hỏi công tử muốn cầm thứ gì?”
“Ngươi xem ngọc bội này giá trị bao nhiều?”
Lão chưởng quỹ cầm miếng ngọc xem xét tỉ mỉ, lâu đến mức Diệp Phong mất đi nhẫn nại.
“Chẳng biết công tử cần bao nhiêu?”
“Hai vạn lượng!” Diệp Phong không biết giá trị nó thế nào, nhưng nàng cần hai vạn lượng.
“Hai vạn lượng?” Chưởng quỹ mở to hai mắt, giật mình hỏi lại.
“Không được thì một vạn lượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929081/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.