Để tránh gặp phiền phức nên mọi người chọn đi vòng qua thị trấn nhỏ hẻo lánh, mặc dù như vậy nhưng tướng mạo hai người bất phàm khiến mọi người nghị luận không ngớt. Nam tử anh tuấn tiêu sái, nữ tử mỹ mạo vô song, hai người như thần tiên hạ phàm, ngồi chung trên hắc mã quả thật xứng lứa vừa đôi.
Mỗi lần thấy ai nhìn chằm chằm, Sở Yên đều cảm thấy khó chịu, Diệp Phong thì hận không thể đem người trong lòng dấu đi, Sở Yên nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Diệp Phong chỉ mỉm cười nhưng ngực lại nhạc khai liễu hoa.
“Yên nhi, ngươi mặc cái này vào đi.” Diệp Phong thực sự chịu không nổi ánh mắt những người đó, cởi áo choàng đưa cho Sở Yên.
“Không a! Ta muốn ngắm phong cảnh!”
“Phong cảnh có gì đẹp? Ta giảng cho ngươi nghe, mặc vào đi.” Ngắm phong cảnh? Thị trấn nhỏ này có gì để ngắm? Thật không biết ngươi muốn ngắm phong cảnh hay để người khác nhìn ngươi, Diệp Phong rất phiền muộn.
Nhìn người nọ nhíu chặt hai hàng lông mày, Sở Yên nghịch ngợm nói: “Vậy ngươi nêu ra một lý do thuyết phục được ta, ta lập tức mặc vào!”
Diệp Phong tức, mặc đỏ bừng: “Ta không muốn người khác nhìn ngươi!” Nói xong lập tức nhét áo choàng vào tay Sở Yên.
“Tiểu thư, người đừng chọc Diệp công tử thêm nữa, ta cũng thấy tiểu thư mặc vào sẽ tốt hơn, bằng không có người lập tức nổi điên, ha ha…” Phía sau truyền đến tiếng cười trêu ghẹo của Nhu nhi.
“Ai? Ai nổi điên?” Hắc Quái vội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929086/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.