Đêm đã khuya, Thúy Trúc Phong chìm trong bóng tối, âm thanh sàn sạt nghe càng rõ ràng hơn. Trên đỉnh núi có hai thân ảnh như pho tượng, lẳng lặng nhìn nhau.
“Lão nhân, việc này ngươi thấy thế nào?” Bạch Quái lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.
“Võ công của tiểu tử thối kia không có tiến bộ, tuy rằng nàng không nói nhưng ta nhìn ra được, nàng nhẫn nhịn rất cực khổ.” Mặt Hắc Quái ngưng trọng.
“Đúng vậy, cho dù chúng ta nỗ lực thế nào cũng không thể kéo dài thời gian phát độc, sợ rằng chỉ người kia mới có thể cứu nàng.”
“Người đó sẽ không xuất thủ cứu nàng.”
“Cũng nên tận lực thử một lần! Thực sự không được thì đi Tuyết Sơn!” Vẻ mặt Bạch Quái kiên quyết.
“Ai! Đành như vậy, sống hay chết phải xem tạo hóa tiểu tử kia.”
Nói xong hai người cùng nhau đưa mắt nhìn về hướng Bắc xa xôi.
Mặt trời vừa mộc, lại thêm một ngày mới. Không nghe tiếng quát quen thuộc, Diệp Phong thấy buồn bực, sao hôm nay sư phụ bảo bối không gọi mình thức dậy?
Ngoài động truyền vào tiếng binh khí giao tương, kèm theo đó còn có tiếng quát.
“Này, hai tên thối tha, ra luyện công cũng không gọi một tiếng!” Diệp Phong vừa lầm bầm vừa chỉnh trang quần áo.
“Xin chào sư phụ!” Thấy Bạch Quái đang chỉ điểm hai người kia, Diệp Phong bước lên chào hỏi.
“Phong nhi, ngươi mới tỉnh?” Thấy Diệp Phong đứng đó cột dây thắt lưng, Bạch Quái cười hỏi.
“Ân, Hắc sư phụ đâu?” Sáng sớm không nghe âm thanh sư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929089/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.