Quả thực đúng như Diệp Phong sở liệu, dọc đường đi vẫn không gặp cản trở quá lớn, mặc dù nhân số Ma Giáo đông nhưng võ công không cao. Diệp Phong không dám dây dưa với bọn họ, một đường bay nhanh, đại khái khoảng nửa nén hương đã đuổi kịp cung nhân Lãnh Nguyệt Cung.
“Kiếm Họa, sao chỉ có một mình người? Sương nhi đâu?”
“Cung chủ cùng Kiếm Thi, Kiếm Kỳ về Lãnh Nguyệt Cung trước, chúng ta bị thương, tốc độ quá chậm, Cung chủ để chúng ta tự mình hồi cung. Diệp công tử, ngươi định đi nơi nào?”
“Ta sợ Ma Giáo gây bất lợi với Lãnh Nguyệt Cung, nên tới tương trợ!”
“Kiếm Họa đa tạ Diệp công tử!”
“Đây là lệnh bài của Lôi Chấn sơn trang, có gì hãy tới các ngân hàng Lôi Khiếu tư nhân, bọn họ sẽ dốc toàn lực giúp đỡ, trên đường cẩn thận.” Nói xong đưa lệnh bài sáng bóng cho Kiếm Họa: “Ta đi trước, cáo từ!”
Trục Phong bay như gió, một đường cuồn cuộn, chắc Lãnh Vô Sương lo lắng một mình Kiếm Cầm không thể ứng phó, dọc đường sẽ không nghỉ ngơi, thẳng đến hoàng hôn, Diệp Phong mới nghe được tin tức các nàng.
“Xem ra các nàng không dự định ở lại tửu lâu, nội thương nặng như thế, thực sự không muốn sống nữa!” Diệp Phong đau lòng, vội vàng ăn cơm tối, uy Trục Phong no, không dám chậm trễ, cũng may sức chân Trục Phong không tầm thường, chưa tới hai canh giờ đã đuổi kịp.
Mặt trời chiều ngã về Tây, ánh nắng tà bao phủ toàn bộ, nóng bức ngày hè thối lui, gió
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929099/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.