Ánh chiều tà cuối cùng cũng biến mất, màn đêm rất nhanh phủ xuống, toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung chìm trong bóng tối. Đội thị vệ trong cung không dám thả lỏng cảnh giới, nhưng mọi chuyện vẫn chống đối như trước, một thân ảnh hắc sắc thừa dịp bóng đêm yểm hộ, nhẹ nhàng lướt trên mái nhà.
Ánh nến lập lòe trong thư phòng, hai người đang đánh cờ, quân hắc bạch khó hòa giải. Diệp Phong cầm con cờ đen trong tay, đang đau khổ suy tư, còn Lãnh Vô Sương thì trái lại, rất nhàn nhã, hơn nữa còn tinh tế thưởng thức trà nóng, tựa hồ mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.
Diệp Phong rất phiền muộn, hai người chơi ba ván, nàng thua hai hòa một, không biết Lãnh Vô Sương quá thông minh hay nàng ngu ngốc đây. Mắt nhìn ván cờ trước mặt, chuẩn bị thất bại thảm hại, nàng biết không còn cơ hội vãn hồi.
“Phong nhi, nếu như ngươi không ra tay, ta sẽ không tiếp tục khách khí.” Lãnh Vô Sương nhìn Diệp Phong do dự không hạ cờ, nhẹ giọng.
“Khó mà làm được!” Diệp Phong lập tức phản đối: “Chuyện nhỏ này không nhọc Sương nhi động thủ!”
Lời còn chưa dứt, quân cờ đen tuột khỏi tay nhưng không phải đặt xuống bàn cờ mà bay thẳng lên nóc nhà! Một tiếng k** r*n vang lên, thì ra tên đầu trộm đuôi cướp bị bắn trúng. Hắc y nhân thấy hành tung bị bại lộ, lập tức muốn thi triển khinh công rời đi, lúc này mới phát hiện bản thân đã bị bao vây, Kiếm Cầm, Kiếm Thi, Kiếm Kỳ, Tiểu Ngọc, còn mang theo vài đệ tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929101/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.