Bầu trời đêm, trăng sáng treo cao, gió thu mang theo nức nở thổi qua ngọn cây, tiếng đàn nhè nhẹ như có như không truyền đến, réo rắt thảm thiết triền miên, người đánh đàn dường như có tâm sự không giải được, đành dựa vào tiếng đàn bày tỏ những tích tụ trong lòng.
Ánh nến lung lay, mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán khắp gian phòng. Người nọ ngồi trước cầm, bạch y tuyết trắng, tóc đen bóng như tơ lụa thẳng thùy bên hông, mặt trắng nõn gầy gò, mi cong cong, hai tròng mắt đen tuyền trong suốt không thấy đáy, nhàn nhạt u sầu tăng vài phần thống khổ, chọc người trìu mến. Mười ngón như thông, lướt trên cầm, âm sắc toát ra linh động, đầu ngón tay chảy xuôi, đột nhiên tiếng đàn líu lo đình chỉ, bạch y yếu ớt thở dài, đứng dậy rời đi, tựa hồ đánh đàn cũng không thể biểu đạt u sầu trong lòng.
Từ khi bị hắn đưa từ Di Hồng Viên tới đây, thì giống như biến mất khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng, nàng không biết hắn là ai, cũng không biết ở đây là đâu, thế nhưng loại tín nhiệm chưa từng có này lại làm nàng không chút do dự, luôn nghỉ có một ngày hắn sẽ trở về, chỉ là không biết phải đợi tới khi nào. Bạch Nhứ nhẹ nhàng thả cước bộ đi tới trước cửa sổ, chậm rãi mở ra, ánh trăng như nước chảy xuống, chiếu rọi khắp nơi, như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, mỹ đắc hư huyễn.
Bạch Nhứ nhìn ra cửa sổ, ánh trăng ngân sắc soi sáng xung quanh, bóng đêm đã thâm nhưng thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929119/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.