Bạch Nhứ đang ngủ say bỗng nhiên bị tiếng động mạnh làm tỉnh giấc, trợn mắt nhìn, liền thấy một thân ảnh lung lay lắc lắc đi tới trước giường, toàn thân tản ra mùi rượu nồng đậm, nhìn y phục là nữ tử yêu mị trong chòi nghỉ mát.
Bạch Nhứ cả kinh, nắm chặt áo ngủ bằng gấm, lui vào một góc, run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi là ai? Không được đến đây.. Mau ra ngoài!”
“Ha ha ha… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ cô nương không nhận ra ta sao?” Tử Thủy lảo đảo, gục xuống giường.
Bạch Nhứ thét một tiếng kinh hãi, từ góc giường nhích lại gần, run run: “Cô nương, ngươi uống say… Sợ.. Nhận ra sai người.”
“Nhận sai? Ách… Sao có thể nhận sai?” Tử Thủy giơ tay trái chống đỡ thân thể, tay phải vươn ra kéo Bạch Nhứ tới gần: “Ngươi nhìn kỹ xem, có quen ta hay không?”
Bạch Nhứ cố nén đau đớn ở cổ tay, nhìn dung nhan tuyệt mỹ, bởi vì uống rượu mà ủng hồng, càng thêm xinh đẹp, hai tròng mắt mê man, khóe miếng khẽ nhếch, mang theo nụ cười tà khí tràn ngập mị hoặc.
Trong lòng Bạch Nhứ bịch bịch, mặt cũng theo đó ửng đỏ, đầu chuyển qua một bên, nhẹ giọng: “Ta không quen ngươi, thỉnh cô nương buông tay.”
Tử Thủy ngẩn ra, xoay người ngồi dậy, tay phải nhẹ nhàng nâng cằm trơn bóng của Bạch Nhứ, cười ha ha: “Cô nương không nhớ rõ, vậy để ta nhắc nhở một chút, di… Di Hồng Viện.”
Bạch Nhứ sửng sốt, mặt biến sắc: “Là ngươi! Tử… Tử công tử!”
Nụ cười lập tức biến mất, lòng Tử Thủy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929120/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.