Trên bàn cơm bày ba bốn món điểm tâm tinh xảo, một chém cơm, một đôi trúc khoái, đã qua buổi trưa, cơm nước cũng lạnh nhưng vẫn chưa từng đụng đũa. Người ngồi đó thất thần nhìn hà bao tử sắc trong tay đờ ra, hai mắt sưng đỏ, nga mi nhíu chặt, vẻ mặt ai oán, u sầu nan giải.
“Tiểu thư, đã một ngày một đêm không ăn gì, tốt xấu cũng ăn một chút, được không?” Nhu nhi nhìn nàng, cầu xin, từ khi biết thân phận người nọ, một ngày một đêm tiểu thư vẫn luôn thấp giọng nức nở, mặc dù đang ngủ nhưng không bao lâu cũng giật mình tỉnh giấc, bản thân nàng rất đau lòng, lại không biết khuyên giải thế nào.
Sở Yên nhẹ nhàng lắc đầu, hai hàng lệ lại chảy xuống, trước mắt toàn là thống khổ. Trên hà bao vẫn còn lưu lại vị đạo người nọ, chưa từng tán đi, vết máu loang lổ. Lúc đầu bị bài thơ kia hấp dẫn, lần đầu tiên gặp thì bị chân thành trong sáng trong đôi tử mâu kia làm giật mình, không có khinh miệt, cảm giác này chính là tôn trọng, mà nàng chưa bao giờ được nếm trải, càng không ngờ người nọ sẽ xem nàng là bằng hữu, không tiếc sinh mệnh cứu nàng khỏi hố lửa, từ lúc đó tâm nàng bắt đầu rung động, không cách nào bình tĩnh. Dưới ánh trăng một mình thổi tiêu, nàng cô độc như chính tiếng tiêu của mình, tràn ngập khổ sở, tử mâu bi thương chạm vào tim nàng, nhịn không được muốn tìm tòi nguyên nhân khiến người nọ tuyệt vọng. Lần tâm sự kia, người nọ kể bản thân từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929121/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.