Mưa liên tục một ngày một đêm không ngừng, bên trong Lôi Chấn sơn trang mưa lất phất một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước mưa tí tách trên mái hiên, thỉnh thoảng truyền đến tiếng điêu gọi, nghe bi thiết vạn phần.
Tiếng mã tê đánh vỡ yên lặng, tuấn mã hắc sắc vững vàng dừng trước cửa, thiếu niên tử y toàn thân ướt dẫm, sắc mặt tái nhợt, môi tím xanh, đây là Diệp Phong không ngừng nghỉ chạy về.
Không nhìn thấy thủ vệ ngoài cửa trang, tâm Diệp Phong trầm xuống, dự cảm bất thường kéo đến, bao trùm cả người, nàng về trễ sao?
Diệp Phong xoay người xuống ngựa, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa té ngã xuống đất, miễn cưỡng ổn định thân thể, thất tha thất thiếu chạy vào trong. Mãn viện thê lương, thi thể bị nước mưa giội trắng bệch, nước và máu hỗn loạn.
“Cha! Tiểu Ngôn! Tiểu Ngữ!” Diệp Phong thét lớn chạy ra sau viện, ngực tràn ngập khủng hoảng, bản thân vừa rời khỏi một thời gian, ở đây là sự ấm áp, nhưng bây giờ còn thảm hơn cả địa ngục.
Tiểu viện nàng từng ở, thi thể nha hoàn nằm chất chồng lên nhau, ai chết cũng không nhắm mắt, nhưng vẫn không phát hiện tung tích đám người Thiết Thắng.
“Thiết đại ca! Tiểu Ngôn! Tiểu Ngữ!” Tiếng hô hoán vẫn không nhận được hồi âm, chỉ có tiếng vọng của bản thân cùng với tiếng mưa rơi.
“Thiếu… Thiếu gia!” Âm thanh yếu ớt truyền từ phía sau, với Diệp Phong bây giờ như là tiếng trời.
Chậm rãi xoay người lại, rất sợ chỉ là ảo giác, nàng thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929126/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.