Tử Vũ Môn
Tử Thủy đang nằm trên ghế dài trong viện, tắm ánh nắng sáng sớm, vẻ mặt thích ý, Bạch Nhứ ở bên cạnh, mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa với dây cầm.
“Môn… Môn chủ, quay về… Đã trở về!” Dịch Thanh chạy tới, nói lắp.
“Ai?”
“Diệp… Diệp Phong!”
“Tử yêu quái?” Tử Thủy mạnh mẻ ngồi dậy, nắm áo Dịch Thanh: “Sống hay chết?”
“Sống! Sống!”
Vừa dứt lời, tiếng vó ngựa cuồng cuồng kéo tới, Trục Phong tê một tiếng dài, đứng trong viện, một người từ trên lưng ngựa ngã xuống, quần áo tả tơi, vết máu loang lổ, nằm trên đất không có chút động tĩnh.
Tử Thủy hô to một tiếng: “Tử yêu quái!” Điểm một chân, người nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Diệp Phong.
“Môn chủ, thế nào?”
Tử Thủy nhíu mày, nhẹ giọng: “Mạch tượng bình ổn, không có nội thương quá lớn, chỉ là mất nhiều máu, mệt mỏi quá độ. Thanh nhi, phái người đưa nàng về phòng đi.”
“A!” Đột nhiên Bạch Nhứ kinh hãi thét lớn, sắc mặt tái nhợt.
“Nhứ nhi, làm sao vậy?”
Bạch Nhứ bụm mặt chỉ vào lưng ngựa run run nói: “Người… Đầu người!”
Tử Thủy bước qua che tầm mắt Bạch Nhứ, vỗ nhẹ lưng nàng: “Nhứ nhi, nàng về phòng trước đi, ta qua chữa thương cho Tử yêu quái.”
“Có cần thông báo cho Sở cô nương hay không?”
“Tạm thời khoan hãy nói, cả người Tử yêu quái đều là vết thương, ta sợ nàng nhìn thấy sẽ không đành lòng.”
Tử Thủy thoa dược cho Diệp Phong xong, nhìn nàng ngủ say, cúi đầu suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929125/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.