Tiêu Lưu Vân miễn cưỡng tụ thực khí trong cơ thể, sắc trời bên ngoài ngày càng sáng, không biết Diệp Phong có qua được đêm nay hay không?
Thời khắc cửa rộng mở, nhìn thấy người tới là Bạch Mai, trong lòng vui, người đến xem ta sao?
“Tiểu Vân, Phong nhi vừa tỉnh, nhưng lại hôn mê, ngươi mau qua xem một chút.”
Sắc mặt Tiêu Lưu Vân buồn bã, hóa ra vì người khác, không thèm trả lời, xuống giường đi đến hiệu thuốc, Tiêu Lưu Vân bắt mạnh cho Diệp Phong, lại kiểm tra thương thế trên người nàng, vẻ mặt sợ hãi: “Không ngờ vẫn có thể sống sót! Đúng là kỳ tích!”
“Thế nào? Thế nào? Phong nhi có sao không?”
Tiểu Lưu Vân nhìn lướt qua Mai Bạch, chả trách: “Nếu sống lại, sao ta lại để lại chết lần nữa? Sau này mỗi ngày uống dược, ngâm nước thuốc, tất nhiên có thể đem cổ độc trong cơ thể bức ra.”
Mọi người nghe lời ấy, thở dài một hơi, ở quỷ môn quan dạo một vòng, cuối cùng cũng lụm được cái mạng nhỏ về.
Không biết qua bao lâu, Diệp Phong mới từ cơn mê tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngâm mình trong hồ nước đen thui, mùi thuốc gay mũi làm nàng muốn buồn nôn, không khỏi nhíu mày, nhìn chung quanh một vòng, hoàn cảnh xa lạ, Diệp Phong cố gắng nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, hình như nhìn thấy sư phụ?
“Sư phụ! Sư phụ!”
Diệp Phong dứt lời, một nữ tử khoảng ba mươi tuổi bước vào, nàng mặc vải thô nguyệt sắc, trên người toát ra khí chất thanh nhã, có điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929130/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.