Đột nhiên tiếng gầm vang lên từ phía sau, Diệp Phong lập tức cương tại chỗ, xoay người lại, huých cánh tay phải của Ha Tu U La, cười hắc hắc nói: “Thì ra là Kỳ Cách Mộc đại thúc a, hắc hắc, ngươi nói cái gì đi? Chúng ta không làm cái gì cứng rắn phải không? Tiểu Ha?”
Ha Tu U La vội vàng gật đầu nói: “Đúng! Đúng! Cha, chúng ta không làm gì quá đáng!”
Kỳ Cách Mộc tức giận hừ một tiếng: “Các ngươi có biết hắn là ai không?”
“Không phải là Tra Ba Lạp nhị hãn của Ha Xích Tộc sao? Có gì đặc biệt hơn người!” Ha Tu U La tức giận nói: “Bọn họ khinh người quá đáng! Một tháng tới tám chín lần, làm sao chúng ta sống nỗi?”
“Còn dám tranh luận!” Kỳ Cách Mộc đánh vào đầu Ha Tu U La: “Hai ngươi nhục nhã hắn như vậy, sao hắn bỏ qua.”
Diệp Phong kéo Ha Tu U La ra phía sau: “Đại thúc, chúng ta phản kháng là do bọn chúng quá kiêu ngạo, hơn nữa hắn không biết Ha Tu U La, có gì cứ việc tìm ta, sẽ không liên lụy mọi người.”
Không đợi Kỳ Cách Mộc trả lời, xa xa truyền đến một trận vó ngựa, trước mặt xuất hiện con ngựa cao to thân đỏ thẫm, kỵ mã là một lão giả mặc ngoại bào hắc sắc, ước chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt mang theo vết tích năm tháng, còn có vài phần tang tương, râu mép hoa răm hơi run trong gió, hai tròng mắt lấp lánh hữu thần, thâm thúy lộ ra giỏi giang không nói nên lời, đây là tộc trường Ngạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929135/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.